Em của Tí Bẩn

NGÀY XƯA, có một cậu bé ăn ở bừa bãi đến nỗi mọi người gọi cậu ta là Tí Bẩn. Cậu vứt sách vở trên sàn nhà, để giày lấm lên bàn học, cậu khoắng ngón tay vào hộp mứt, đổ lọ mực lên cái áo mới. Chưa thấy ai bừa bãi như cậu bao giờ.

Một hôm, nàng tiên Chải Chuốt vào phòng Tí Bẩn. Sự khó chịu của tiên thể hiện rõ trên nét mặt.

- Không thể để mãi thế này được - tiên nói. Sự bừa bãi của cháu thật quá mức. Cháu hãy đi ra vườn chơi với em cháu để ta xếp dọn mọi thứ lại cho ngăn nắp.

- Cháu chẳng có em ! - Tí Bẩn đáp.

- Ồ, có chứ! Cháu có một đứa em. Có thể cháu chưa biết nó, nhưng nó sẽ nhận ra cháu ngay. Hãy đi ra vườn đợi nó. Thế nào em cháu cũng đến.

- Cháu không hiểu cô muốn nói gì - Tí Bẩn đáp. Nhưng cậu cũng đi ra vườn và bắt đầu vọc bùn.

Bỗng một chú Sóc nhảy xuống đất, ve vẫy cái đuôi rậm lông rất đẹp.

- Có phải cậu là em tớ không? - Tí Bẩn hỏi.

Chú Sóc nhìn cậu từ đầu đến chân, nói:

- Tớ nghĩ là không. Bộ lông của tớ chải mượt, tổ của tớ sạch gọn, con cái tớ được nuôi dạy tử tế.

Nói rồi, Sóc nhảy lên cây. Tí Bẩn đứng đợi.

Một chú chim Sâu vừa bay, vừa nhảy tới.

- Cậu là em tớ phải không? - Tí Bẩn hỏi.

- Không đâu! - Chim Sâu đáp - Cậu không thể thấy ai diêm dúa như tớ trong vườn này đâu, bạn thân mến ạ! Tớ đã mất cả buổi sáng để chăm chút bộ lông. Tớ muốn cậu được nhìn thấy vợ tớ ấp trứng, những quả trứng mới óng ả và sạch sẽ làm sao! Là em cậu ư? Nói thực tình, cậu đừng nghĩ thế!... Chim Sâu dang cánh bay đi. Tí Bẩn lại đứng đợi.

Lát sau, một chú Mèo đẹp giống Angola xuất hiện. Chú bước đi rón rén sợ bẩn chân.

- Cậu là em tớ phải không? - Tí Bẩn hỏi.

- Bạn hãy nhìn vào gương mà xem - Mèo kênh kiệu nói - Từ sáng sớm, tớ liếm bộ lông dưới ánh nắng trong khi người ta biết rõ cậu có rửa ráy gì đâu. Không có người như cậu trong gia đình tớ đâu, tớ lấy làm tự hào nói với cậu như vậy đấy.

Mèo uốn lưng, bỏ đi. Tí Bẩn lại chưng hửng đứng đợi.

Lát sau, một con Lợn lon ton chạy tới. Tí Bẩn không muốn hỏi nó điều gì, nhưng chẳng đợi lâu, Lợn ủn ỉn:

- Chào người anh em!

- Tớ không phải là anh cậu - Tí Bẩn đáp.

- Ồ, phải chứ sao lại không? Thực tình tớ cũng không khoái cậu lắm. Song, đâu đâu người ta cũng nhận ra những người trong gia đình chúng ta. Lại đây mau lên! Ta cùng đi tắm mát dưới ao rồi cùng nằm lăn trong hố rác.

- Tớ không thích đến hố rác! - Tí Bẩn đáp.

- Cậu hãy kể chuyện đó với bọn Gà mái, nghe chưa? - Lợn nói - Hãy nhìn chân tay cậu, cả cái áo của cậu nữa. Thôi, ta đi đi, đang còn sớm, may ra còn có cơm thừa, canh cặn làm bữa trưa.

- Tớ không thích cơm canh thừa - Tí Bẩn kêu lên, rồi nức nở khóc. Đúng lúc đó, nàng tiên Chải Chuốt xuất hiện. Tiên nói:

- Cô đã sắp xếp, cọ rửa mọi thứ. Cháu phải giữ căn phòng ngăn nắp và sạch sẽ như thế nhé. Còn bây giờ thì cháu muốn đi với em cháu hay đến với cô để học cách sống ngăn nắp, sạch sẽ?

- Đi với cô, với cô thôi! - Tí Bẩn vừa kêu vừa níu lấy áo nàng tiên.

Chồn con lười học

Chồn mướp sống ở khu rừng thông, vì là con một nên cậu được cha mẹ cưng chiều vô cùng. Tới tuổi đi học rồi, nhưng chồn mướp vẫn không chịu đến trường, chỉ rong chơi mà thôi. Vì được nuông chiều quá, chồn mướp đâm ra bướng bỉnh...

Cái ổ gà

Chiều nay, Dũng đứng chơi trước cửa chờ đón bố về. Dũng nhìn xe cộ và mọi người qua đường. Một bác chở một bó củi sau xe đạp, định tránh ổ gà thì một chiếc xe khác ở phía trước xô tới.

Nhím con và ngôi nhà bí đỏ

Sau cơn mưa, Nhím con phát hiện trên bãi cỏ có một quả bí đỏ to ơi là to. Nó đi vòng quanh quả bí và sung sướng cười phá lên, “Cuối cùng mình cũng có nhà mới rồi!” Thế rồi Nhím con đẩy quả bí đỏ đến dưới một gốc cây...

Sáo, Sẻ và Chích Bông

Từ thuở xa xưa, Sáo, Sẻ và Chích Bông cùng sống chung với nhau trong một khu vườn. Ba loài chim này thường cùng nhau đi, cùng đến và cùng làm ăn sinh sống với nhau.

Bé và chim chích bông

Buổi sáng, Bé dậy sớm, ngồi học bài. Dậy sớm học bài là một thói quen tốt. Nhưng phải cố gắng lắm mới có được thói quen ấy. Rét ghê. Thế mà Bé vùng dậy, chui ra được khỏi cái chăn ấm. Bé ngồi học bài.

Mèo con không biết vâng lời

Đó là một con mèo tam thể rất đẹp, nhưng cũng rất bướng, không biết nghe lời. Nó còn nhỏ, không biết mẹ nó là ai, chỉ biết cô bé gái thường ôm vuốt ve nó và không bao giờ mắng nó cả.

Tôi xin chữa bệnh cho ngài

Ô-guyn là một người chỉ thích ăn luôn miệng và ít hoạt động thân thể. Người gã béo ục ịch quá đỗi, có lúc tưởng nghẹt thở.

Vai diễn cuối cùng

Có một diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em của ông là giáo viên trường làng.

Chiếc xe đẩy của Chuột Đồng

Mùa thu đã tới, lúa mạch đã thơm, lúa mì đã vàng, củ cải đã đỏ. Chuột đồng đẩy chiếc xe cút kít mà bố vừa mới làm cho nó đến ruộng. “Hò dô ta, hò dô ta!” một đàn Kiến nhỏ đang khiêng một bông lúa mạch bước đi lặc lè trên ruộng...