Xưa có một ngừoi nghèo khổ nai lưng ra làm lụng, làm lụng cật lực mà không kiếm được một xu dính túi. Một mùa đông, tuyết phủ ngập đồng quê, gió lạnh căm căm thổi lộng trên khắp mặt đất bỏ hoang, anh nghèo khổ của chúng ta đốt lửa sưởi ấm túp lều tranh và mang đất về trồng một hạt dưa hấu. Ít lâu sau anh thu hoạch được một quả dưa to đẹp.
“Ta sẽ đem tiến hoàng đế”, anh nghĩ. “Người sẽ trả cho ta một món tiền hậu hĩnh.” Và anh mang dưa đi cung tiến hoàng đế.
- Ngươi đã tự mình trồng à? Hoàng đế tò mò, hỏi.
- Bẩm vâng, tâu hoàng thượng, anh nghèo hoang mang đáp.
- Giỏi! Hoàng đế tán thưởng. Và giữa mùa đông như thế này?
- Bẩm vâng, tâu hoàng thượng anh nghèo lễ phép trả lời.
- Giỏi! Và tất cả chỉ để mang biếu trẫm?
- Bẩm hoàng thượng, vâng, anh nghèo trả lời se sẽ...
- Giỏi! Hoàng đế tán thưởng, ông nhận quả dưa từ tay anh nghèo và ra hiệu cho anh lui.
Con người tội nghiệp ra khỏi hoàng cung, bụng đói cồn cào đến phát khóc được.
Ngang qua một hàng cơm, anh nghe chủ quán gọi:
- Ô này, anh bạn, anh không muốn vào xơi máy cái bánh nhồi thịt ư?
Anh nghèo nhận lời không khách sáo. Anh vào hàng cơm, ngồi xuống bàn. Chủ quán mang đặt trước mặt anh một cái đĩa trên là những chiếc bánh nhồi thịt bé xíu. Đang đói, anh nghèo nhanh chóng ngốn sạch.
- Bác tự mình làm bánh này à? Anh hỏi.
- Đúng thế, chủ quán đáp.
- Giỏi! Anh nghèo tán thưởng. Thịt cũng thế à?
- Đúng thế, chủ quán
- Giỏi. Anh nghèo tán thưởng, đứng dậy đi ra cửa.
- Ê, này! Anh bạn trả tiền suất bánh trước khi đi chứ? Chủ quán quát hỏi, đoạn tóm lấy anh. Nhưng vì chẳng moi được xu nào, chủ quán nổi khùng, dẫn anh nghèo đến trước hoàng đế, lên án về tội ăn quỵt.
Hoàng đế nổi giận.
- Thói phép đâu lại gọi món ăn rồi chuồn, không trả tiền? Ngươi nghĩ rằng chỉ cần khen “Giỏi” là đủ sao? Với tiếng “Giỏi” ấy người ta chẳng thể mua được gì cả.
- Tâu hoàng thượng, hẳn thần đã lú lẫn. Thần đã dâng lên Người một quả dưa, khó khăn lắm mới giồng được giữa mùa đông thế này. Người đã đuổi cổ thần về, chỉ khen “Giỏi”. Thần tưởng đâu từ nay, trong vương quốc chúng ta hễ khen “Giỏi” là đủ trả tiền mọi thứ. Thần đã dùng câu ấy đế trả tiền bánh nhân thịt!
Hoàng đế vô cùng xấu hổ. Ông trả cho chủ quán tiền bánh nhân thịt và thưởng hậu cho anh chàng nghèo.