Hạt cườm tham ăn

Có một chị chim vành khuyên đẻ được tám trứng, ấp nở ra tám vành khuyên con. Ngày ngày chim mẹ đi kiếm mồi về để nuôi con. Khi chúng mới nở, chim mẹ phải mớm cho từng con một. Ít lâu sau chúng đã cứng cáp hơn, chim mẹ không phải mớm nữa mà chỉ tha mồi bỏ vào tổ cho cả tám con cùng ăn.

Trong tám chú chim con, có một con có đôi mắt hạt cườm và bộ lông xanh tuyệt đẹp. Nhưng đấy cũng là con chim tham ăn nhất. Mỗi khi có mồi, nó cứ hục đầu vào ăn, không cần để ý tới ai. Các anh chị nó đều tốt bụng nên luôn nhường nhịn cho Hạt Cườm ăn phần hơn. Nhưng Hạt Cườm không hề quan tâm tới điều đó, càng lớn lên nó càng tham ăn tục uống. Nhiều hôm nó còn không biết xấu hổ, gạt cả anh chị nó ra để tranh ăn cho được nhiều. 

Chim mẹ thấy thế buồn lắm. Nhìn Hạt Cườm cứ hục đầu vào mà ăn và tranh ăn, chim mẹ thấy nó vừa thô bỉ vừa xấu xa hết chỗ nói. Chim mẹ phải nhiều lần nhắc nhở nó:

- Con ơi, tham lam là tính xấu lắm! Bé thì tham ăn, lớn lên sẽ còn tham nhiều thứ khác. Như vậy tất cả bạn bè sẽ xa lánh con. Hơn thế nữa, tính tham lam còn dẫn tới tội lỗi hoặc những cái tai vạ khác không lường được hết. 

Chim mẹ vẫn thường dạy bảo nó thế, nhưng Hạt Cườm vẫn chứng nào tật ấy. Các chim anh, chim chị nó không chịu đựng nổi nữa, dần dần xa lánh không ai thèm chơi với nó. Vào thời kì đó, cả tám con đều đã đủ lông cánh. Chúng đã được mẹ dìu cho tập bay chuyền, sau đó cả tám con đều đã có thể cất cánh bay lên bầu trời tự do bao la rực rỡ. Chúng đều hết sức sung sướng. Suốt ngày chúng được bay nhảy vui chơi thả sức và tự mình đi kiếm mồi để ăn.

Chim mẹ khuyên lũ con phải cẩn thận, không được bay xa khỏi khu rừng quen thuộc.

Nhưng vốn tham ăn, lại không chịu nghe lời dạy bảo của mẹ, Hạt Cườm phởn chí vẫn bay đi rất xa. Nó bay vào một xóm nhỏ ở đồng bằng. Nó sà vào vườn cây một gia đình nọ. Nhà này có một chú bé rất thích chơi chim, chú đã mua về được mấy lồng chim: Nào là sáo, nào là cu cườm, nào là vẹt... Chú bé bỗng thấy một con chim vành khuyên có đôi mắt hạt cườm và bộ lông xanh rất đẹp xuất hiện trong vườn nhà mình. Chú mừng quá, reo lên và nhào vào bắt. Hạt Cườm vội cất cánh bay đi. 

Nhưng hôm sau nó lại bay tới mảnh vườn này. Ở đây có nhiều cây chanh đang ra hoa, nó thích lắm. Hạt Cườm bỗng nhìn thấy một quả chuối đã bóc vỏ, trông cực kì ngon lành nằm ở một đám cành cây khô (hoặc que tre gì đó). Tính tham ăn lại nổi lên, chim vành khuyên không cần nghĩ ngợi và quan sát gì nữa, sà tới chén liền. Bỗng "phập" một tiếng. Hạt Cườm giật mình, hốt hoảng tung canh định bay lên. Nhưng muộn rồi. Nó ngã lộn xuống. 

Thì ra nó đã chui vào cái lồng bẫy của chú bé nọ. Hạt Cườm giãy giụa và la hét đến nứt họng. Nhưng hoàn toàn không thể làm gì được nữa. Vì tham lam, nó đã đánh mất cái quý giá, cái rực rỡ nhất ở trên đời mà nó vừa có: Tự do.

Dây thun xanh, dây thun đỏ

Mỗi sáng đi học, mẹ cho hai anh em mỗi đứa một nghìn đồng để ăn quà. Bao giờ Hoài Ly cũng tiêu hết số tiền ấy. Thì làm gì mà chẳng hết – một nghìn đồng đủ mua một gói xôi đậu xanh.

Cái gái và bà cụ Mít

Bà cụ Mít già lụ khụ lưng còng gập xuống, tóc bạc trắng như cước, sống một mình trong cái quán nhỏ dưới gốc đa cổ thụ đầu làng. Hằng ngày cụ nâu nước chè để bán nên trong làng gọi là “quán cụ Mít”.

Cậu bé viết thuê

 Đó là một cậu bé mười hai tuổi, tên là Giu-li-ô, con trai đầu của một nhân viên đường sắt. Người bố lương ít lại đông con nên đời sống rất chật vật. Ông phải kiếm việc làm thêm vào ban đêm.

Ngỗng và rùa

Hai vợ chồng ngỗng và rùa là những người bạn tốt. Mùa hè đến, trời bắt đầu nóng lên khiến hồ nước dần cạn kiệt. Vì vậy, chúng lên kế hoạch đi tìm một chỗ ở mới...

Người gác rừng tí hon

Ba em làm nghề gác rừng. Tình yêu rừng của ba đã sớm truyền sang em. Sáng hôm ấy, ba về thăm bà nội ốm. Chiều đến, em đi loanh quanh theo lối ba vẫn đi tuần rừng.

Én con và chiếc lá

Mùa thu sắp qua đi. Mùa đông sắp đến. Trên một ngọn cây cao, Én con cứ rúc rúc đầu vào tổ rồi lại nhìn ra ngoài trời...

Cò và vạc

Cò và Vạc là hai anh em, nhưng tính nết rất khác nhau. Cò thì ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập, sách vở sạch sẽ luôn luôn được thầy yêu bạn mến. Còn Vạc thì lười biếng, suốt ngày chỉ nằm ngủ. Cò bảo mãi, Vạc chẳng nghe.

Chuyện kể về Lương Thế Vinh

Thủa nhỏ, Lương Thế Vinh trọ học ở phía nam kinh thành. Vinh rất thông minh, học hành chóng giỏi. Trong khi chơi đùa với các bạn, Vinh cũng tìm được nhiều trò chơi lí thú.

Thầy và trò

Năm nọ, cậu học trò dốt nhất lớp đến chúc Tết thầy. Ông đồ quá ngạc nhiên vì trò này luôn chậm chạp nhất lớp lại đến chúc Tết thầy sớm nhất.