Hồ Gương

Có một hồ nước rộng, trông thấy đáy. Những khi gió nhẹ mặt hồ phẳng lặng như gương. Một chú Chim nhỏ bay qua thấy bóng mình dưới nước, bèn cất tiếng:

– Này, Hồ Nước ơi! Có phải bóng mình đấy không?

Hồ Nước hồn nhiên trả lời:

– Vâng, bạn đẹp lắm! Nếu vắng đôi cánh của bạn, bầu trời sẽ buồn biết bao nhiêu.

Chim nhỏ vui vẻ bay đi, miệng hót ríu ran. Nó chợt nghĩ phải bay thật nhiều để làm vui thêm những khoảng trời. Nghe Chim mách bảo, cây cối trong vùng lần lượt kéo đến bên hồ nước:

Hồ Gương ơi! Cậu thấy bọn tớ thế nào?

Không chút băn khoăn, Hồ Nước đáp:

– Sắc màu hoa lá của các bạn làm đẹp cho bầu trời mặt đất, những bản nhạc ẩn náu trong vòm lá nghe thật du dương.

Nghe vậy, hoa lá lao xao hoan hỉ. Tiếng rì rào vọng tới trời cao. Trên đường dạo chơi, những chị Mây Trắng cũng dừng lại ghé thăm Hồ Nước:

– Hồ Gương ơi! Cậu thấy bọn tớ thế nào?

– Sẽ ra sao nếu bầu trời xanh màu ngọc bích kia thiếu đi những làn mây trắng. Chỉ có một điều…

– Có gì ở chúng tôi chưa làm bạn hài lòng?

– Các chị nhàn nhã quá, chỉ suốt ngày lang thang…

Những đám Mây thẹn thùng nhìn nhau:

– Thì các chị cũng đang đi tìm việc làm đây. Thôi tạm biệt Hồ Nước trung thực nhé!

Cứ thế, Hồ Gương trả lời cho tất cả những ai tìm đến với mình. Từ vầng trăng, cơn gió, cho đến những vì sao nhấp nháy trên nền trời đêm.

 

Một ngày, khi Hồ Nước vừa tỉnh giấc, đã thấy đằng đông chói lóa. Bộ mặt chín đỏ của lão Mặt Trời trồi lên khỏi mặt biển xanh. Mặt mũi nhăn nhó, lão phóng xuống mặt hồ những tia nắng nóng:

– Này Hồ Gương! Có phải ta là người đẹp, rực rỡ oai hùng nhất hay không?

Ngước nhìn Mặt Trời chói đỏ, những vòng sóng trên hồ nước rì rào:

– Ông rực rỡ oai hùng thật nhưng rượu đã làm ông đổi tính. Ông làm mọi người sợ hãi hơn là thích thú đấy!

Nghe thế, Mặt Trời lấy làm tức tối. Lão quyết định trừng phạt kẻ đã dám nói ra sự thật. Ngón đòn của lão cũng thật độc. Chịu đựng những lằn roi nóng khủng khiếp của Mặt Trời, hồ nước cạn dần, thoi thóp. Những con chim, cây lá ven hồ cất tiếng thở than. Vầng trăng và các vì sao cũng không có cách gì cứu được hồ nước đang ngày một héo mòn.

Một chiều, trời đang chang chang nắng bỗng nhiên sầm sập tối. Mây Đen kéo về. Hồ Nước ngạc nhiên ngước nhìn những đám Mây:

– Lẽ nào các chị lại là những làn Mây Trắng?

– Đúng thế, các chị đến cứu em đây! Lâu nay các chị tìm thầy luyện võ nên da mới đen đúa thế này. Giờ thì em sẽ thấy ngón võ của các chị chống lại sự tàn ác của Mặt Trời nhé!

Dứt lời, những đám mây kéo lên bủa kín Mặt Trời. Cuộc chiến xảy ra trong tiếng u u của gió. Những làn roi nhì nhằng của Mặt Trời bị các đám Mây vây bọc, không chạm tới được mặt hồ. Và điều kì diệu đã xảy ra, mưa, nước chảy thành dòng tràn trề trên mặt đất.

Sau cơn mưa, hồ nước lại tròn đầy. Trời vừa tạnh, một chú Ễnh Ương ngồi vắt vẻo trên một bụi cây thích thú gào váng lên: “Đẹp! Đẹp!”, rồi nhảy tòm xuống nước. Chẳng hiểu, chú chàng khoái được tắm táp trong nước mát hay nhầm tưởng mình đang bay vào một khung trời rực rỡ thần tiên.

Em của Tí Bẩn

NGÀY XƯA, có một cậu bé ăn ở bừa bãi đến nỗi mọi người gọi cậu ta là Tí Bẩn. Cậu vứt sách vở trên sàn nhà, để giày lấm lên bàn học, cậu khoắng ngón tay vào hộp mứt, đổ lọ mực lên cái áo mới. Chưa thấy ai bừa bãi như cậu bao giờ.

Suối nguồn và dòng sông

Có một dòng sông xinh xắn, nước trong vắt. Đây nước soi cả trời mây lồng lộng. Ban đêm, mặt nước lấp lánh trăng sao. Thật huyền ảo và thơ mộng. Dòng Sông ấy là con của bà mẹ Suối Nguồn.

Lê-nin và ông lão đi săn

Ông lão bắt đầu kể với tôi rất tỉ mỉ về việc sau một chuyến đi săn, Lê-nin mời ông đến Mát-xcơ-va để thăm Lê-nin và xem xét mọi việc. Từ một nơi thâm sơn cùng cốc đến thẳng Mát-xcơ-va thăm Lê-nin, có phải chuyện chơi đâu.

Cây đèn bị đổ

Jean Baptiste Jolly sinh ra trong một gia đình nghèo ở thủ đô Paris (Pháp). Ngay từ khi mới 13 tuổi, cậu bé Jolly đã phải tìm việc làm để phụ giúp cha mẹ. Vì tuổi còn nhỏ nên không ai muốn thuê cậu bé làm cả...

Hoàng Thái Hậu Từ Dũ

Bà Từ Dũ tên thật là Phạm Thị Hằng, sinh ngày 19-5-1810, quê ở Gia Định. Năm 14 tuổi, bà được tuyển vào cung và được vua Thiệu Trị rất sủng ái.

Cái áo hiệp sĩ

Nhà tôi có một cây nhãn tơ. Thân nó mập, chắc lẳn. Tán cây xum xuê tròn. Vào cuối mùa xuân, hàng trăm nhánh non màu nâu sậm đua nhau ngoi lên, vượt các lớp lá xanh um.

Người viết truyện thật thà

Nhà văn Pháp nổi tiếng Ban-dắc và vợ được mời đi dự tiệc. Lúc sắp lên xe, ông bảo vợ: Anh không muốn ngồi ăn lâu, nhưng chưa biết nên nói thế nào đây.

Con lợn nhỏ khôn ngoan

Ngày xưa có một con lợn nhỏ sống trong rừng rậm. Một hôm trời rét căm căm, có lão chó sói tìm đến hang, cất tiếng gọi: Chú lợn ơi! Chú cho ta vào nhà chú ngồi một tí cho đỡ lạnh.

Mèo con và quyển sách

Mèo con ngồi bên một hốc cây, trên tay chú là quyển sách tậo tô rất mới, rất đẹp. Mèo con ngắm nghía một lúc rồi “soạt! soạt!”, chú ta xé quyển sách.