Ngày xửa ngày xưa, có đôi vợ chồng nọ, sống bên nhau vô cùng hạnh phúc nhưng không may chẳng có lấy một mụn con nào. Ngày ngày họ đến những ngồi đền và cầu nguyện: “Xin hãy ban cho vợ chồng con một đứa con, dù chỉ là một đứa trẻ bé nhỏ cũng không sao.” Và rồi sau bao cố gắng, bà vợ cũng hạ sinh được một cậu con trai. Nhưng hỡi ôi, đứa trẻ chỉ lớn hơn ngón tay của người trưởng thành một tí mà thôi.
Hai vợ chồng nuôi dưỡng đứa trẻ với tất cả sự yêu thương trìu mến và mong sao con trai họ sẽ trưởng thành như bao đứa trẻ khác. Nhưng… cậu bé vẫn chẳng lớn lên chút nào. Vì vậy dần dà mọi người gọi cậu là Issun boshi (issun là đơn vị đo lường thời xưa, bằng khoảng 3cm)
Một ngày, Issun boshi nói với cha mẹ rằng, cậu muốn lên kinh thành. Mặc dù vô cùng lo lắng, nhưng tin tưởng con trai nên họ đã đồng ý. Cha mẹ Issun boshi đưa cho cậu một thanh kiếm làm bằng kim khâu, một chiếc mũ bện bằng rơm, một chiếc thuyền là cái bát cơm và một chiếc đũa làm mái chèo.
Issun boshi cứ đi, đi mãi cho đến khi gặp một dòng sông chảy đến kinh thành. Cậu thả bát cơm xuống nước rồi ra sức dùng mái chèo – chiếc đũa chèo mãi chèo mãi, cuối cùng cũng đã đến nơi.
Vào đến kinh thành, Isshun boshi tìm đến trước cửa nhà một lãnh chúa, cậu dõng dạc nói:
– Tôi đến đây để học việc. Xin hãy cho tôi làm gia nhân trong phủ của Ngài Lãnh chúa.
Nhưng cậu quá nhỏ bé nên lính canh không để ý thấy.
– Tôi ở đây, ở đây! – Isshun boshi gọi to. co tich nhat ban
Cuối cùng thì các anh lính cũng nhìn thấy cậu qua cái bóng in trên chiếc geta (guốc Nhật). Khi gặp được lãnh chúa, cậu lọt thỏm trong bàn tay của ngài rồi cung kính cúi chào và nói vài lời cam kết về sự trung thành.
Lãnh chúa tỏ vẻ hài lòng và đồng ý lưu giữ Issun boshi. Gia nhân cùng những người sống trong phủ ai nấy đều rất yêu mến sự thông minh lanh lẹ của Issun boshi. Nhất là cô công chúa nhỏ – con gái của lãnh chúa. Dần dà, cậu trở thành người hầu thân cận bên cạnh công chúa.
Một ngày, khi Issun boshi tháp tùng công chúa đi viếng chùa Kiyomizu, giữa đường gặp hai con quỉ ko biết từ đâu bất ngờ nhảy ra. Issun boshi liền rút thanh kiếm – làm bằng kim khâu – đâm cho tên quỉ nhỏ một nhát. Nhưng liền sau đó, cậu bị con quỉ to nuốt chửng vào bụng. Không đầu hàng, Issun boshi ở trong bụng con quỉ, liên tục dùng kiếm đâm nhiều nhát thật mạnh vào dạ dày nó. Con quỉ đau đớn đến ko chịu nổi bèn phun Issun boshi ra. Thật nhanh để con quỉ không kịp trở tay, Issun boshi nhảy lên chân mày nó, dùng kiếm đâm vào mắt nó. Hai con quỉ bại trận vừa khóc vừa bỏ trốn. Trong lúc tháo chạy, một trong hai con đánh rơi cây búa thần kì của chúng.
Công chúa nhặt cây búa lên, tỏ vẻ am hiểu, nàng nói:
– Nếu như vừa vẫy cây búa và vừa ước thì điều ước sẽ thành hiện thực. Ước vàng có vàng, ước gạo có gạo.
Nghe thế, Issun boshi đáp:
– Tôi không cần tiền cũng không cần gạo. Tôi chỉ muốn được cao lớn hơn thôi.
Công chúa mĩm cười gật đầu rồi vẫy vẫy cây búa mấy cái, đồng thời hô lớn:
– Lớn lên nào! Lớn lên nào!!
Trong nháy mắt, Issun boshi từ bé tẹo như ngón tay bỗng cao lớn lực lưỡng, trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú.
Chàng kết hôn với công chúa rồi đón cha mẹ lên kinh thành. Và họ cùng chung sống hạnh phúc mãi mãi về sau.