Mũi Lao Xanh trong đầm nước

Dưới gốc cây sen già trong đầm nước, Búp Sen đội bùn nhú lên. Nước sóng sánh tẩy sạch bùn nhơ để lộ một ngó sen trắng muốt. Làn mưa rào đầu hạ rắc lộp độp trên mặt đầm khiến búp nụ nôn nao. Nó căng mắt dõi qua làn nước bàng bạc. Chao ôi, khoảng cách từ đáy hồ lên đến những túm râu rậm rạp của mấy cụm bèo tây, xa ơi là xa! Tuy nóng lòng nhưng Búp Sen vẫn kiên trì nhích dần từng tí một.

Lũ cá trong đầm nước ngạc nhiên vì sự có mặt đột ngột của Búp Sen bé nhỏ. Nhưng ghét nhất vẫn là lão Trê Già ngoe nguẩy mấy chiếc râu dài thưa thớt, giương cặp mắt ti hí mà sừng sộ:

– Mày ở đâu chui ra mà lù lù chắn đường bơi của bọn tao?

– Tôi là một bông hoa, tôi sẽ làm đẹp thêm cho đầm nước – Búp Sen nhỏ xíu kiêu hãnh trả lời.

– Trông như cái cọng cỏ hoang thế kia mà dám gọi là hoa – Lão Trê trề cặp môi xám bệch loe như cái miệng kèn cười khùng khục. Chừng chưa đã, lão còn lao tới đưa cái đầu bẹp dí, cứng như mảnh đá húc vào gốc sen. Búp Sen nhỏ rùng mình, xù hết các gai nhọn ra chống đỡ. Những mũi gai chưa thật cứng cáp nhưng cũng đủ làm cho lão Trê nản lòng. Trước khi quẫy đuôi bỏ đi, lão còn hằm hè:

– Ông sẽ gọi Trắm Cỏ, lúc ấy mày sẽ hết đời là hoa nhé.

Chưa biết Trắm Cỏ là ai nhưng nghe lão Trê dọa thế, Búp Sen cũng sờ sợ. Một chốc sau, anh Trắm Cỏ có bộ lưng đen sì hung hăng phóng đến. Miệng Trắm Cỏ rộng toác, lởm chởm hai hàm răng nhọn hoắt chóp cha chóp chép. Chẳng đợi Trắm Cỏ kịp hù dọa, Búp Sen nhỏ lấy hết can đảm gào lên:

– Ta là Mũi Lao Xanh, ta đang phóng lên mặt nước!

Chẳng hiểu câu nói buột miệng trong cơn nguy khốn ấy của Búp Sen có tác dụng thế nào mà Trắm Cỏ đang đà lao tới bỗng giương vây khựng lại. Miệng thôi không đớp đớp, nó giương mắt nhìn lại cái cọng cây xanh lợt. Quả thật, trông Búp Sen ở dưới nước chẳng khác gì một mũi lao nhọn hoắt. Chả dại gì mà đùa với Mũi Lao Xanh – Trắm Cỏ nghĩ thế rồi ngoắt đuôi rẽ sang hướng khác. Nó bơi sát vào bờ, tìm rứt những ngọn cỏ thia thia mềm ngọt.

Đợi lũ Trê, Trắm bỏ đi thật xa, cô Chép có chiếc đuôi hồng mềm mại bơi đến:

– Mình chẳng tin cậu là Mũi Lao Xanh. Chẳng phải cậu đã nhận mình là một bông hoa cơ mà!

– Nhưng, biết làm sao được, tôi phải là Mũi Lao Xanh. – Giọng Búp Sen tuy đã hết lo âu nhưng xem chừng vẫn còn cảnh giác. Cô Chép chẳng chịu tin vào điều ấy.

– Nhưng mình chả thích Mũi Lao Xanh tí nào cả, mình muốn cậu là một búp hoa cơ.

Thấy cô Chép dáng hiền hậu, Búp Sen nhỏ thật lòng:

– Quả thật, mình là một bông hoa, mẹ mình bảo thế! Nhưng như bạn thấy dó, trước khi trở thành một bông hoa, có khi buộc phải làm một Mũi Lao Xanh.

Câu chuyện thân tình ấy còn kéo dài nhưng bị khuất lấp đi trong tiếng sóng nước vỗ ì oạp nên chẳng ai hay biết gì cả.

– Cố lên Mũi Lao Xanh! Chỉ cần vượt qua được mặt nước, lũ Trê, Trắm sẽ không còn làm gì được.

Chép khích lệ bạn mình bằng những lời đựng trong những bóng nước nhỏ li ti, nối đuôi nhau nổi lên mặt hồ. Cũng đã gần lắm rồi. Búp Sen cố rán sức đẩy mình – những cú phóng âm thầm cuối cùng của Mũi Lao Xanh.

Một ngày nọ, trên mặt hồ phẳng lặng nhú lên một búp hoa nhỏ nhọn. Chẳng mấy chốc, đầu búp kia đã to vổng lên, cọng sen rắn rỏi xanh thẫm lại. Bộ cánh bợt bạt vì sống lâu ngày trong bùn nước nay đổi sắc hồng hào. Rồi một sáng mai trong màn sương đang tan loãng, Búp Sen xoè mở những cánh hoa, để lộ ra một khuôn mặt tròn trĩnh tươi xinh. Bỗng hoa ngơ ngác ngắm nhìn ông Mặt Trời khoác bộ cánh rực rỡ vừa ló khuôn mặt đỏ au ở đằng đông.

– Chào bông hoa của hồ nước! Ông Mặt Trời vừa tỉnh dậy đã cất giọng ấm áp. Bông hoa e thẹn, thích thú nghiêng đầu soi vào đầm nước. Chà! Mình có một bộ tóc vàng tươi mềm mại và thơm ngát! Nó cúi mình xuống thật thấp và cất tiếng reo vui:

– Bạn Chép ơi! Mình đã trở thành một bông hoa!

Cô Chép dịu dàng chắc chẳng thờ ơ với sự kiện quan trọng này bởi vì trong đầm sen, dưới những bông hoa ngát hương vừa mới nở, người ta nghe rất rõ tiếng quẫy lao xao của cá.

Chuyện lạ trong rừng

Tối hôm qua, trong khu rừng bỗng nhiên xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ: Cái đuôi sặc sỡ của chim Công bỗng nhiên không còn. Cú mèo thì có một bộ mặt giống hệt như Chuột đồng, bộ lông mềm mượt của Khỉ vàng bỗng nhiên trở nên đen đúa...

Khuất phục tên cướp biển

Tên chúa tàu ấy cao lớn, vạm vỡ, da lưng sạm như gạch nung. Trên má hắn có một vết sẹo chém dọc xuống, trắng bệch. Hắn uống lắm rượu đến nỗi nhiều đêm như lên cơn loạn óc, ngồi hát những bài ca man rợ.

Gấu con bị sâu răng

Trong rừng có một chú Gấu con rất thích của ngọt. Mật ong, bánh gatô, các loại kẹo, chú ăn bao nhiêu cũng chẳng chán. Gấu con nhai kẹo suốt ngày. Nhiều hôm đi ngủ rồi mồm vẫn còn ngậm kẹo...

Rùa và Hươu

Rùa vốn chậm chạp nhất trong các loài chim thú. Nó biết phận mình nên chẳng khi nào tỏ ra kiêu ngạo. Trái lại, nó rất khiêm nhường. 

Nếp sống giản dị của Bác Hồ

Ở cương vị Chủ tịch nước, Chủ tịch Hồ Chí Minh sống rất giản dị. Bác không muốn Chính phủ dành một sự ưu đãi nào cho riêng mình.

Con heo đất

Tôi đang mong bố mua cho tôi một con rô bốt. Nhưng bố lại mang về một con heo đất.

Chú bộ đội lái máy bay

Trước giờ vào lớp, chúng em đang chơi thì có một chú bộ đội đến. Chú đội chiếc mũ có ông sao trên nền xanh da trời. Chú hỏi thăm cô giáo. Một bạn vào thưa với cô. Cô vội vàng bước ra.

Ba chú dê con

Một buổi chiều nắng gắt. Trên sườn đồi vắng vẻ, ba chú dê con rủ nhau đi ăn cỏ. Chúng chạy nhảy vui đùa, chẳng sợ gì ánh nắng tháng năm gay gắt thiêu đốt.

Cô chủ không biết quý tình bạn

Ngày xưa có một cô bé xinh xắn nuôi một con gà trống đẹp mã. Buổi sớm thức dậy, gà trống gáy – Ò ó o! Ò ó o! Xin chào cô chủ tí hon!