Mũi Lao Xanh trong đầm nước

Dưới gốc cây sen già trong đầm nước, Búp Sen đội bùn nhú lên. Nước sóng sánh tẩy sạch bùn nhơ để lộ một ngó sen trắng muốt. Làn mưa rào đầu hạ rắc lộp độp trên mặt đầm khiến búp nụ nôn nao. Nó căng mắt dõi qua làn nước bàng bạc. Chao ôi, khoảng cách từ đáy hồ lên đến những túm râu rậm rạp của mấy cụm bèo tây, xa ơi là xa! Tuy nóng lòng nhưng Búp Sen vẫn kiên trì nhích dần từng tí một.

Lũ cá trong đầm nước ngạc nhiên vì sự có mặt đột ngột của Búp Sen bé nhỏ. Nhưng ghét nhất vẫn là lão Trê Già ngoe nguẩy mấy chiếc râu dài thưa thớt, giương cặp mắt ti hí mà sừng sộ:

– Mày ở đâu chui ra mà lù lù chắn đường bơi của bọn tao?

– Tôi là một bông hoa, tôi sẽ làm đẹp thêm cho đầm nước – Búp Sen nhỏ xíu kiêu hãnh trả lời.

– Trông như cái cọng cỏ hoang thế kia mà dám gọi là hoa – Lão Trê trề cặp môi xám bệch loe như cái miệng kèn cười khùng khục. Chừng chưa đã, lão còn lao tới đưa cái đầu bẹp dí, cứng như mảnh đá húc vào gốc sen. Búp Sen nhỏ rùng mình, xù hết các gai nhọn ra chống đỡ. Những mũi gai chưa thật cứng cáp nhưng cũng đủ làm cho lão Trê nản lòng. Trước khi quẫy đuôi bỏ đi, lão còn hằm hè:

– Ông sẽ gọi Trắm Cỏ, lúc ấy mày sẽ hết đời là hoa nhé.

Chưa biết Trắm Cỏ là ai nhưng nghe lão Trê dọa thế, Búp Sen cũng sờ sợ. Một chốc sau, anh Trắm Cỏ có bộ lưng đen sì hung hăng phóng đến. Miệng Trắm Cỏ rộng toác, lởm chởm hai hàm răng nhọn hoắt chóp cha chóp chép. Chẳng đợi Trắm Cỏ kịp hù dọa, Búp Sen nhỏ lấy hết can đảm gào lên:

– Ta là Mũi Lao Xanh, ta đang phóng lên mặt nước!

Chẳng hiểu câu nói buột miệng trong cơn nguy khốn ấy của Búp Sen có tác dụng thế nào mà Trắm Cỏ đang đà lao tới bỗng giương vây khựng lại. Miệng thôi không đớp đớp, nó giương mắt nhìn lại cái cọng cây xanh lợt. Quả thật, trông Búp Sen ở dưới nước chẳng khác gì một mũi lao nhọn hoắt. Chả dại gì mà đùa với Mũi Lao Xanh – Trắm Cỏ nghĩ thế rồi ngoắt đuôi rẽ sang hướng khác. Nó bơi sát vào bờ, tìm rứt những ngọn cỏ thia thia mềm ngọt.

Đợi lũ Trê, Trắm bỏ đi thật xa, cô Chép có chiếc đuôi hồng mềm mại bơi đến:

– Mình chẳng tin cậu là Mũi Lao Xanh. Chẳng phải cậu đã nhận mình là một bông hoa cơ mà!

– Nhưng, biết làm sao được, tôi phải là Mũi Lao Xanh. – Giọng Búp Sen tuy đã hết lo âu nhưng xem chừng vẫn còn cảnh giác. Cô Chép chẳng chịu tin vào điều ấy.

– Nhưng mình chả thích Mũi Lao Xanh tí nào cả, mình muốn cậu là một búp hoa cơ.

Thấy cô Chép dáng hiền hậu, Búp Sen nhỏ thật lòng:

– Quả thật, mình là một bông hoa, mẹ mình bảo thế! Nhưng như bạn thấy dó, trước khi trở thành một bông hoa, có khi buộc phải làm một Mũi Lao Xanh.

Câu chuyện thân tình ấy còn kéo dài nhưng bị khuất lấp đi trong tiếng sóng nước vỗ ì oạp nên chẳng ai hay biết gì cả.

– Cố lên Mũi Lao Xanh! Chỉ cần vượt qua được mặt nước, lũ Trê, Trắm sẽ không còn làm gì được.

Chép khích lệ bạn mình bằng những lời đựng trong những bóng nước nhỏ li ti, nối đuôi nhau nổi lên mặt hồ. Cũng đã gần lắm rồi. Búp Sen cố rán sức đẩy mình – những cú phóng âm thầm cuối cùng của Mũi Lao Xanh.

Một ngày nọ, trên mặt hồ phẳng lặng nhú lên một búp hoa nhỏ nhọn. Chẳng mấy chốc, đầu búp kia đã to vổng lên, cọng sen rắn rỏi xanh thẫm lại. Bộ cánh bợt bạt vì sống lâu ngày trong bùn nước nay đổi sắc hồng hào. Rồi một sáng mai trong màn sương đang tan loãng, Búp Sen xoè mở những cánh hoa, để lộ ra một khuôn mặt tròn trĩnh tươi xinh. Bỗng hoa ngơ ngác ngắm nhìn ông Mặt Trời khoác bộ cánh rực rỡ vừa ló khuôn mặt đỏ au ở đằng đông.

– Chào bông hoa của hồ nước! Ông Mặt Trời vừa tỉnh dậy đã cất giọng ấm áp. Bông hoa e thẹn, thích thú nghiêng đầu soi vào đầm nước. Chà! Mình có một bộ tóc vàng tươi mềm mại và thơm ngát! Nó cúi mình xuống thật thấp và cất tiếng reo vui:

– Bạn Chép ơi! Mình đã trở thành một bông hoa!

Cô Chép dịu dàng chắc chẳng thờ ơ với sự kiện quan trọng này bởi vì trong đầm sen, dưới những bông hoa ngát hương vừa mới nở, người ta nghe rất rõ tiếng quẫy lao xao của cá.

Hạt cườm tham ăn

Có một chị chim vành khuyên đẻ được tám trứng, ấp nở ra tám vành khuyên con. Ngày ngày chim mẹ đi kiếm mồi về để nuôi con. Khi chúng mới nở, chim mẹ phải mớm cho từng con một.

Bác gấu đen và hai chú thỏ

Trời mưa to như trút nước. Gió thổi ào ào… bẻ gẫy cả cành cây. Gấu Đen đi chơi về bị ướt lướt thướt, nước mưa chảy ròng ròng xuống mặt Gấu. Gấu chạy mãi, chạy mãi trong rừng để tìm chỗ trú nhờ.

Ai biết ăn dè?

Một hôm, các con vật nhỏ trong rừng tổ chức cuộc thi vui. Thi ăn.

Bàn tay mẹ

Bình yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Tay mẹ không trắng đâu. Bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay gầy gầy, xương xương. Bình rất thích áp hai bàn tay của mẹ vào má. Hai bàn tay xoa vào má cứ ram ráp nhưng không hiểu sao Bình rất thích.

Để ta xuống

Lần đầu tiên Ngụy Vương gặp Tôn Tẫn, rất muốn thử tài của ông. Sau khi đã yên vị trên ghế, Ngụy Vương nói với quần thần: Hôm nay, ta ngồi trên điện để xem trong các khanh, ai có thể làm ta phải đi xuống...

Khó và dễ

Sau khi Columbus tìm ra châu Mỹ, mọi người tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng ông. Có một quý tộc nọ cho rằng phát hiện ra một châu lục là chuyện dễ dàng, ai cũng có thể làm được, không có gì là ghê gớm cả...

Một que diêm

Sau khi đến thăm nhà câu lạc bộ, nhà ăn và ra xem chuồng lợn, Bác đi vào bếp. Thấy đồng chí Hào, tổ trưởng anh nuôi của đơn vị đang bê một nồi cơm to từ trên bếp lò xuống...

Xã tắc quý hơn ngôi báu

Một ngày mùa thu năm Canh Thìn (980), bầu trời Hoa Lư trong vắt. Nắng vàng trải mênh mang trên núi rừng. Hoàng cung Hoa Lư trang nghiêm hôm nay được canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Ngày vui của Bé

Cúc cúc cúc… úc… Bé vừa tròn môi gọi vừa rải nắm gạo ra sân cho bầy gà con quây tụ lại. Chỉ loáng một cái là gà mẹ đã tập hợp đàn con một cách đông đủ.