Anh hùng Núp ở Cu-ba

Đất nước đứng lên là cuốn tiểu thuyết của nhà văn Nguyên Ngọc viết về chặng đường chiến đấu anh dũng của anh hùng Núp và đồng bào Tây Nguyên bất khuất, kiên cường chống thực dân Pháp xâm lược. Cuốn truyện đã bay sang đất nước Cu-ba. Chủ tịch Cu-ba Phi-đen Ca-xtơ-rô rất thích cuốn truyện ấy nên đã mời anh Núp sang thăm đất nước mình.

Ngay từ phút đầu đặt chân đến Cu-ba, anh Núp đã cảm nhận thấy một không khí thân mật như khi trở về nhà. Phi-đen, Ra-un (em trai của Phi-đen) và Chê Ghê-va-ra (Bộ trưởng Bộ Công nghiệp) tiếp đón anh Núp – người du kích của núi rừng châu Á rất nồng hậu. Phi-đen nhiều râu, mắt sáng, nói to, cười to, hỏi tuổi Núp, rồi tự nhận làm em. Nghe Phi-đen nói vậy, anh Núp ngửa cổ thả tiếng cười phóng khoáng như ở nhà mình rồi nói:

– Đồng chí ít tuổi hơn nhưng đồng chí là người chỉ huy cao, nên đồng chí là anh.

Phi-đen xua xua bàn tay to rộng:

– Đã là anh em thì không nói đến cấp chức. Ai hơn tuổi, người ấy là anh.

Tất cả mọi người cười vui vẻ. Phi-đen nói, giọng xúc động:

– Nhân dân Cu-ba nhìn thấy anh còn sống, lại khoẻ mạnh thế này là mừng rồi, vì mọi người đọc sách thấy anh khổ quá, đồng bào Tây Nguyên khổ quá. Thiếu đến cả muối ăn thì thật không thể tưởng tượng nổi! Vậy mà vẫn đánh Pháp, mà lại đánh thắng bằng cung tên rất thô sơ thì thật kì lạ ! Cuốn sách viết về anh đối với nhân dân Cu-ba là cuốn sách gối đầu giường đấy!

Anh Núp không ngờ câu chuyện của buôn làng mình, đất nước mình lại được nhân dân Cu-ba cảm thông, chia sẻ. Những ngày ở Cu-ba, anh Núp được Ra-un và Chê Ghê-va-ra đưa đi thăm các đơn vị quân đội và các nhà máy. Tới đâu anh cũng nghe mọi người reo to: “Du kích Núp ! Du kích Việt Nam ! Thần thoại! Thần thoại!”

Mọi người vây quanh anh, đôi chân họ nhún nhảy, hai tay vỗ vào nhau, thế là một điệu múa bột phát nổi lên. Núp thấy người Cu-ba giống người Tây Nguyên mình quá. Cũng mạnh mẽ, sôi nổi, bụng dạ hào phóng như cánh cửa bỏ ngỏ, thích nói to, và đặc biệt là thích nhảy múa. Tới chỗ đông người, sau một lúc chuyện trò, tất cả lại cùng nhảy múa. Bị cuốn vào những cuộc vui ấy, anh Núp thấy mình như đang sống giữa buôn làng Tây Nguyên đầy nắng gió.

Chuyến đi ấy, anh Núp phải từ biệt đất nước Cu-ba sớm hơn dự định. Bởi cũng chính lúc đó, ở Việt Nam, hàng đàn máy bay Mĩ xổ ra ném bom thành phố Vinh, Vĩnh Linh, Quảng Bình. Cả Cu-ba ầm ầm phẫn nộ. Anh Núp nóng lòng muốn trở về đất nước tham gia kháng chiến. Khi chia tay, Phi-đen gửi tặng Bác Hồ một hộp xì gà, nhờ anh Núp mang giùm. Phi-đen dặn anh Núp về thưa với Bác rằng: trong cuộc chiến đấu mới này, Việt Nam cần gì đã có Cu-ba.

Cây gạo bên hồ

Bên bờ hồ có một cây Gạo xòe tán lá trên mặt nước. Một hôm, có hai chú chim đến đậu trên cành, một chú có bộ lông đỏ, một chú có bộ lông vàng...

Mùa xuân và con chim nhỏ

Tết này, cậu bạn Én của tôi tròn 13 tuổi. Sinh nhật Én đúng vào ngày đưa ông Táo lên trời. Tôi muốn tặng Én một món quà nhưng nghĩ hoài mà không biết tặng cái gì.

Que diêm tự cháy

Chúng ta đã biết người nguyên thủy từng đập đá lấy lửa, từng truyền giữ lửa như báu vật. Và thực tế “thần lửa” luôn luôn được mọi người tôn thờ.

Dẹp tình riêng vì nghĩa lớn

Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn (1232 – 1300) là một vị anh hùng dân tộc lỗi lạc. Ông được nhân dân tôn là Thánh (Đức Thánh Trần), đời đời thờ phụng không phải chỉ vì tài năng quân sự kiệt xuất và những chiến thắng lẫy lừng

Đối đáp với vua

Một lần, vua Minh Mạng từ kinh đô Huế ngự giá ra Thăng Long (Hà Nội). Vua cho xa giá đến Hồ Tây ngắm cảnh. Xa giá đi đến đâu, quân lính cũng thét đuổi tất cả mọi người, không cho ai đến gần.

Những chú bé giàu trí tưởng tượng

Mi-sút-ca và Xta-xích ngồi tán dóc trên chiếc ghế ngoài vườn. Hai cậu thi nhau xem ai bịa chuyện giỏi hơn ai.

Võ sĩ bọ ngựa

Một ngày thu, mẹ Bọ Ngựa đưa con tới một bụi hoa hồng. Bà chọn một cành hồng còn sót nhiều lá tươi nhất và bảo: Con hãy ở lại trong cành cây này. Đói thì đã có lá tươi để ăn...

Chị em tôi

Từ đó, tôi không bao giờ dám nói dối ba đi chơi nữa. Thỉnh thoảng, hai chị em lại cười phá lên khi nhắc lại chuyện nó rủ bạn vào rạp chiếu bóng chọc tức tôi, làm cho tôi tỉnh ngộ.

Có chí thì nên

Đầu năm học, Bắc được bố đưa đến trường. Bố cậu nói với thầy giáo: Xin thầy kiên nhẫn, thật kiên nhẫn, vì con tôi tối dạ lắm!