Điều ước sao băng

Rạp xiếc tối nay đông nghịt người. Xen giữa xiếc thú và đu bay có một màn ảo thuật. Người diễn trò không phải một chàng trai thắt nơ đen, miệng luôn luôn mỉm cười bí hiểm mà là một ông già. Đó là một diễn viên nghèo, đã bỏ nghề từ lâu vì tuổi tác. Ông chủ rạp nê tình cho cụ được trình diễn năm phút đê lấp chỗ trông giữa hai màn xiếc.

Ông lão khoác chiếc áo choàng đen đã cũ, ngực có hình âm dương bát quái may theo kiêu pháp sư. Đồ nghề là một chiếc thùng chứa nhũng tờ giây to bằng tờ năm ngàn xen lẫn bôn tờ năm ngàn thật. Tối nay ông sẽ diễn trò biến giấy thành tiền.

Ông lão lấp ló nơi cánh gà, cảm thấy vô cùng hồi hộp. Trước đây, ông đã diễn trò hàng ngàn lần, ánh đèn rực rỡ của sân khấu không xa lạ gì với ông. Sao đêm nay ông thấy sợ. Ông sợ thất bại. Vừa lúc đó, có người đây nhẹ vào lưng ông.

Ông lão vụt thấy mình đã đứng giữa nguồn sáng chói loà. Âm nhạc rộn rã khiến cảm hứng nghệ sĩ trong ông trào dâng xua tan mọi lo âu, sợ hãi. Chỗ này chính là vị trí của ông, một người diễn trò ảo thuật đã từng làm nức lòng khán giả mỗi khi xuất hiện. Trong chiếc mũ tí hon, với đôi bàn tay nhanh nhẹn, khéo léo như của thầy phù thuỷ, ông đã từng lôi ra hàng tá chim bồ câu, khăn lụa và bộ bài tây 52 con nhảy múa thuần thục như những vũ công… Nhưng đêm nay, sao thế nhỉ ? Ông lão giật mình hoảng hốt. Đêm nay, đôi bàn tay với những ngón phù đỏ vì bệnh tê thấp kinh niên không còn tuân theo sự điều khiên của ông. Chúng cứng dơ như gỗ và vụng về đến nỗi ông lão không thê nào trưng ra được mấy tờ giấy bạc để trong xấp tiền giả đang bay lả tả như bươm bướm. Ông lão đứng chết lặng trên sàn diễn, nước mắt giàn giụa. Thế là hết. Ông thẫn thờ bước xuống sân khấu, lủi thủi ra về. Mệt và buồn, ông ngồi xuống bên đường, lưng tựa vào một gốc cây.

Ông lão thiu thiu ngủ, không ngờ có hai chú bé đi xem xiếc về đã nhận ra ông. Cậu em ái ngại giật áo cậu anh: “Tội nghiệp ông lão quá !”.

Giữa màn đêm lúc ấy bỗng có một ngôi sao vụt sáng, rạch ngang bầu trời như một nhát kiếm chói loà. Cậu em bảo anh:

– Em nghe nói khi thấy sao đổi ngôi, mình ước điều gì thì nói lên, điều ước ấy thế nào cũng nghiệm.

– Thế em muôn ước gì?

Nhớ đến ông lão diễn trò đang ủ rũ bên đường, cậu em thủ thỉ:

– Ước gì… giấy trong thùng của ông lão biến thành tiền thật.

Cậu anh nắm tay em cảm động:

– À, anh bảo này…

– Gì ạ?

Không hiếu sao cậu anh đâm ra lúng túng:

– À… à… không có gì. Anh chỉ nghĩ… ông cụ chắc cần tiền lắm.

Trong trí óc non nớt của cậu bỗng hiện lên hình ảnh con lợn đất giữ tiền tiết kiệm cậu đê dành từ một năm nay trong góc tủ. Cậu muôn dành cho ông lão và cả em mình một niềm vui bất ngờ.

Sáng hôm sau, ông lão diễn trò bừng tỉnh sau một giác ngủ nặng nề. Ông chậm chạp đứng lên, nhặt cái thùng và vô cùng kinh ngạc : cái thùng vốn đầy những mâu giấy bây giờ toàn là tiền thật.

Điều ước sao băng của cậu bé giàu lòng trắc ẩn đã thành sự thật.

Ăn "mầm đá"

Tương truyền vào thời vua Lê - chúa Trịnh có ông Trạng Quỳnh là người rất thông minh. Trạng thường dùng lối nói hài hước hoặc những cách độc đáo để châm biếm thói xấu của vua chúa, quan lại và bênh vực dân lành.

Ngỗng và rùa

Hai vợ chồng ngỗng và rùa là những người bạn tốt. Mùa hè đến, trời bắt đầu nóng lên khiến hồ nước dần cạn kiệt. Vì vậy, chúng lên kế hoạch đi tìm một chỗ ở mới...

Gà Tơ đi học

Các bạn nhỏ dựng trại bên bờ hồ nước trong xanh và múa hát thật vui vẻ. Bỗng Cún Bông vểnh tai lắng nghe: hình như có tiếng ai khóc ở đâu đây… Cả lớp ùa đi tìm thì thấy Gà Tơ đang ngồi khóc thút thít bên bụi duối.

Trần Nguyên Thái, cô gái đoạt 5 Huy chương Vàng

Trần Nguyên Thái sinh ra xinh xắn như nhiều bé gái khác. Năm 1966, tai hoạ giáng xuống khi cô bé mới 2 tuổi. Mẹ đi làm đêm, chị gái 11 tuổi trông em làm đổ đèn dầu.

Ve sầu đi học

Trong khu vườn nọ có một gia đình nhà ve sầu. Một chú ve sầu con đang tuổi ham chơi. Suốt ngày chú là cà, lêu lổng lang thang khắp vườn. Chú làm quen được với một bạn dế mèn con. Cả hai quậy phá khắp nơi...

Cậu bé Will và chiếc gậy

Will là một cậu bé da đen nhút nhát. Cậu bé đã 7 tuổi rồi mà rất ít khi dám ra ngoài một mình.

Con gấu và hai người bạn

Có hai người bạn cùng nhau đi dạo trên một con đường vắng. Con đường này dẫn đến một khu rừng rậm với những ngọn núi cao. Họ im lặng bước đi bên nhau. Một trong hai người vẫn còn trẻ, còn người kia thì già hơn...

Thưa chuyện với mẹ

Từ ngày phải nghỉ học, Cương đâm ra nhớ cái lò rèn cạnh trường. Một hôm, em ngỏ ý với mẹ: Mẹ nói với thầy cho con đi học nghề rèn. 

Ai ngoan sẽ được thưởng

Một buổi sáng, Bác Hồ đến thăm trại nhi đồng. Vừa thấy Bác, các em nhỏ ùa ra đón Bác. Em nào cũng muốn đến thật gần Bác để nhìn Bác cho rõ. Có em cứ đi giật lùi phía trước Bác để luôn luôn được nhìn thấy Bác.