Nin Hơ-gớc-xơn tí hon và lũ sóc

Nin Hơ-gớc-xơn là một chú bé hay nghịch ác với các con vật, vì vậy chú bị một thiên thần hoá phép cho thành nhỏ xíu. Tình cờ, Nin được tham gia một chuyến du lịch kì diệu trên lưng ngỗng. Chuyến đi đã làm chú bé thấy nhiều điều mới lạ. Chú dần thay đổi và trở thành một chú bé ngoan, biết quan tâm đến các loài vật xung quanh. Câu chuyện dưới đây là một trong những việc làm tốt của chú.

Hôm ấy, chủ trang trại nọ bắt được một con sóc cái trong rừng mang về. Mọi người trong trang trại từ già đến trẻ đều thích thú ngắm con vật bé nhỏ, có cái đuôi đẹp, đôi mắt tò mò và thông minh, linh lợi. Họ cho nó vào một chiếc lồng có gắn một ngôi nhà nhỏ sơn màu xanh lá cây và một chiếc bánh xe bằng dây thép. Căn nhà nhỏ có cửa ra vào và cửa sổ. Người ta xếp lá trong nhà thành một chiếc giường nhỏ, để một bát sữa và một nắm hạt dẻ. Chiếc bánh xe đặt ở nơi sóc có thể chạy nhảy, leo trèo.

Ai cũng nghĩ là đã thu xếp cho sóc mọi thứ thật chu đáo. Nhưng họ lấy làm lạ là căn nhà có vẻ như chưa làm sóc hài lòng. Nó vẫn buồn rầu và ương ngạnh. Thỉnh thoảng nó lại thốt lên một tiếng kêu đau khổ nhức nhối. Nó không đụng đến thức ăn. Mọi người nghĩ rằng nó sợ nhưng rồi nó sẽ quen với chỗ ở mới, sẽ ăn và chơi đùa.

Tối hôm ấy, có một bà cụ không ngủ được, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Vì cái lồng sóc treo ở chỗ sáng nhất nên cụ thấy con sóc chạy suốt đêm từ căn nhà nhỏ đến chiếc bánh xe, từ chiếc bánh xe đến căn nhà nhỏ, không nghỉ lúc nào. Cụ nghĩ rằng con vật không ngủ được do lo âu điều gì đó hoặc do ánh sáng chói lọi của ngọn đèn làm nó khó ngủ.

Đêm đã khuya, cụ chợt thấy một người bé tí tẹo, không cao hơn một ngón tay đang đi từng bước thận trọng trên sân. Người ấy đi guốc, mặc quần cụt như một người thợ. Cụ hiểu ngay đó là một thiên thần. Cụ không sợ vì biết rằng thiên thần qua nơi nào là mang lại hạnh phúc cho nơi đó.

Vào đến sân, thiên thần chạy ngay đến chiếc lồng sóc. Không với tới lồng được, thần kiếm một cây sào tựa vào lồng rồi leo lên như người lính thuỷ leo dây thừng vậy. Thần lắc cửa căn nhà nhỏ màu xanh, nhưng cửa căn nhà đã khoá. Bà cụ thấy con sóc ló đầu ra khỏi chỗ chiếc bánh xe. Nó cùng thiên thần trao đổi với nhau một hồi lâu. Sau đó, thiên thần theo cây sào tụt xuống đất rồi biến mất. Bà cụ chắc mẩm chẳng còn được trông thấy thiên thần nữa nhưng vẫn ngồi bên cửa sổ. Một lát sau, bà thấy thần trở lại. Thần đi vội vã, chân như không chạm đất, chạy đến bên chiếc lồng. Bà thoáng thấy thần cầm trong tay một vật gì. Thần đặt vật cầm trong tay trái lên hè và mang vật cầm trong tay phải đến tận chiếc lồng. Thần dùng guốc đá mạnh, phá chiếc cửa sổ nhỏ, đưa vật đang cầm cho con sóc. Sau đó, thần tụt xuống, nhặt vật để trên hè và lại trèo lên lồng. Ngay sau đó, thần bỏ đi, nhanh đến nỗi bà cụ nhìn theo không kịp.

Thế là bà cụ không thể ngồi yên trong nhà được nữa, bà rón rén đi ra cửa, nấp trong bóng tối, để rình thiên thần. Một con mèo cũng đã trông thấy thần và lòng hiếu kì nổi dậy. Nó bước lén đến tận bức tường. Bà cụ và chú mèo ngồi đợi một lúc lâu trong đêm. Bà đang định trở vào nhà thì nghe thấy tiếng động trên vỉa hè, thiên thần đang lon ton trở lại. Cũng như lần trước, hai tay thần đều mang nặng, vật thần mang trên tay kêu la vùng vẫy. Bà cụ hiểu ra là thần đã mang những con sóc con trong rừng về đây cho mẹ của nó, để lũ con khỏi bị chết đói.

Để thiên thần khỏi sợ, bà cụ đứng yên không động đậy. Thần định đặt một chú sóc con xuống đất để mang nhanh chú khác lên lồng thì thấy ngay cạnh mình loé lên ánh mắt của con mèo. Thần đứng không nhúc nhích, bối rối, mỗi tay cầm một chú sóc con. Sau đó, thần quay lại, nhìn bốn phía, thấy bà cụ. Chẳng do dự, thần chạy lại chỗ bà, chìa cho bà một chú sóc con.

Bà cụ không muốn tỏ ra không xứng đáng với lòng tin cậy ấy. Cụ cúi xuống, đỡ lấy chú sóc con và giữ nó cho đến lúc thiên thần đã mang được chú sóc kia lên lồng, trở lại lấy chú sóc đã gửi bà.

Sáng hôm sau, bà cụ đã kể lại những điều cụ trông thấy hồi đêm cho mọi người trong trại. Mọi người đều chế giễu, cho là cụ đã nằm mê. Tin chắc ở mình, bà cụ mời mọi người đến lồng sóc xem. Mọi người làm theo lời bà. Trong chiếc lồng, trên một lớp lá trải làm giường, có bốn con sóc con, mắt mới hé một tí, ra đời ít nhất cũng được 2, 3 ngày rồi.

Khi trông thấy lũ sóc, người chủ trại vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Bác nhấc sóc mẹ cùng lũ con của nó ra khỏi lồng, đặt vào tạp dề của bà cụ và nói:

– Xin cụ hãy mang chúng vào rừng và trả lại tự do cho chúng!

Bóp nát quả cam

Giặc Nguyên cho sứ thần sang giả vờ mượn đường để xâm chiếm nước ta. Thấy sứ giặc ngang ngược đủ điều, Trần Quốc Toản vô cùng căm giận.

Ngày vui của Bé

Cúc cúc cúc… úc… Bé vừa tròn môi gọi vừa rải nắm gạo ra sân cho bầy gà con quây tụ lại. Chỉ loáng một cái là gà mẹ đã tập hợp đàn con một cách đông đủ.

Bé Xà Bông đi đâu mất rồi?

Khỉ con ngày nào cũng leo trèo nghịch ngợm, hết sờ chỗ này lại mó chỗ kia nên mặt mũi tay chân đều lấm lem hết cả. Một hôm, Khỉ mẹ tặng cho Khỉ con một cục xà bông trong suốt rất đáng yêu. Khỉ con rất thích và gọi đó là Bé xà bông...

Lời hứa của sâu róm

Lời đã nói ra, phải nhớ lấy mặc dù nó chỉ là sâu róm. Lập tức nó bò lên một cây cao, từ thân cây bò ra cành lớn, từ cành lớn bò ra cành nhỏ, từ cành nhỏ bò lên nhánh, từ nhánh bò ra lá.

Một phút

Mọi người trong gia đình đều có tính cẩn thận và quý trọng thời giờ, chỉ trừ có Mi-chi-a. Mi-chi-a bao giờ cũng chậm trễ hơn người khác. Đến giờ ăn, mọi người đã ngồi vào bàn, chỉ thiếu Mi-chia-a.

Chuyện lạ trong rừng

Tối hôm qua, trong khu rừng bỗng nhiên xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ: Cái đuôi sặc sỡ của chim Công bỗng nhiên không còn. Cú mèo thì có một bộ mặt giống hệt như Chuột đồng, bộ lông mềm mượt của Khỉ vàng bỗng nhiên trở nên đen đúa...

Cây phượng già

Tối thứ bảy, trăng sáng vằng vặc. Như thường lệ, lủ trẻ xóm Đông lại tụ tập ở gốc phượng già đầu xóm để nô đùa. Hơn bảy giờ, cả hội đã đủ mặt, chỉ thiếu Hùng.

Chú Đất Nung

Tết Trung thu, cu Chắt được món quà. Đó là một chàng kị sĩ rất bảnh, cưỡi ngựa tía, dây cương vàng và một nàng công chúa mặt trắng, ngồi trong mái lầu son. Chắt còn một đồ chơi nữa là chú bé bằng đất em nặn lúc đi chăn trâu.

Chú vịt bầu

Nhìn thân hình gầy guộc của mẹ, Mai muốn ứa nước mắt. Em biết mẹ nói thoái đi như thế cho mình yên tâm chứ không thuốc men thì làm sao khỏi bệnh được.