Nòng nọc tìm mẹ

Gió xuân thổi nhè nhẹ, ông mặt trời chiếu những tia nắng rực rỡ xuống mặt đất. Nướctrongao ngày càng trở nên ấm áp. Những quả trứng Ếch dưới ao bắt đầu động đậy, nở ra những chú Nòng Nọc với cái đầu tròn và chiếc đuôi dài xinh xắn. Đàn Nòng Nọc thi nhau bơi lội trong nước trông thật vui mắt.

Một hôm, Vịt mẹ dẫn đàn con xuống bơi dưới ao. Nòng Nọc nhìn thấy đàn Vịt con tung tăng bơi lội sau lưng mẹ,bỗng nhớ tới mẹ của mình. Chúng hỏi nhau nhưng không ai biết được mẹ đang ở đâu.

- Mẹ chúng mình ở đâu nhỉ?

Nòng Nọc bơi đến bên cạnh cô Vịt và hỏi:

- Cô Vịt ơi! Cô có nhìn thấy mẹ chúng cháu không? Cô hãy nói cho chúng cháu biết, mẹ cháu trông như thế nào ạ?

Cô Vịt trả lời:

- Cô đã gặp rồi. Mẹ các cháu có đôi mắt rất to và cái miệng rất rộng. Các cháu tự đi tìm đi.

- Chúng cháu cảm ơn cô Vịt! 

Đàn Nòng Nọc vui vẻ bơi về phía trước. Một con Cá rất to bơi tới. Nòng Nọc nhìn thấy cô Cá có đôi mắt to và cái miệng rộng thì tưởng đó là mẹ của mình, chúng đuổi theo và gọi:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Cô Cá trả lời:

- Cô không phải là mẹ của các cháu đâu. Cô là mẹ của các bạn Cá. Mẹ các cháu có bốn chân cơ, các cháu thử bơi lên trước tìm xem.

- Cảm ơn cô Cá nhé!

Đàn Nòng Nọc lại bơi tiếp. Một bác Rùa bơi tới. Đàn Nòng Nọc nhìn thấy Rùa có bốn chân r ất to liền nghĩ đó chính là mẹ của mình, liền đuổi theo và gọi:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Bác Rùa cười nói:

- Ta không phải là mẹ của các cháu. Ta là mẹ của các bạn Rùa. Mẹ các cháu có chiếc bụng màu trắng cơ, các cháu mau đi tìm đi.

- Cảm ơn bác Rùa ạ!

Nòng Nọc tiếp tục bơi. Đúng lúc đó, một chị Ngỗng kêu “Cạc, cạc” bơi tới. Nòng Nọc nhìn thấy Ngỗng có cái bụng màu trắng thì mừng thầm: Đây chắc chắn là mẹ rồi. Chúng đuổi theo Ngỗng và gọi:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Chị Ngỗng cười nói:

- Nòng Nọc à, các em nhận nhầm rồi. Chị không phải là mẹ của các em đâu. Chị là mẹ của các bạn Ngỗng. Mẹ các em mặc một chiếc áo màu xanh và biết hát “ộp ộp” cơ. Các em hãy đi chỗ khác tìm đi.

- Chúng em cảm ơn chị Ngỗng!

Đàn Nòng Nọc lại bơi đi. Chúng bơi mãi, bơi mãi, đến tận bờ ao thì nhìn thấy một cô

Ếch xanh đang ngồi trên một cái lá sen tròn và hát “ộp ộp”. Chúng bèn bơi tới gần và hỏi khẽ:

- Cô ơi, có có nhìn thấy mẹ của chúng cháu không? Mẹ chúng cháu có cặp mắt to tròn, cái miệng rộng, có bốn chân,bụng màu trắng và mặc áo màu xanh, mẹ chúng cháu còn biết hát “ộp ộp…” nữa…

Cô Ếch cười nói:

- Ngốc quá, mẹ chính là mẹ của các con đây! 

Đàn Nòng Nọc nghe xong, vẫy đuôi nói:

- Kỳ lạ quá! Kỳ lạ quá! Tại sao trông chúng con lại không giống mẹ?

Ếch mẹ cười nói:

- Tại vì các con vẫn còn nhỏ. Vài ngày nữa, các con sẽ mọc hai chân sau; vài hôm sau, lại mọc thêm hai chân trước, khi bốn chân mọc đủ rồi, các con sẽ thay bộ áo đen để khoác lên người bộ áo xanh giống mẹ. Khi đó, các con có thể theo mẹ lên bờ bắt côn trùng.

Nòng Nọc thích thú, ngóc đầu lên khỏi mặt nước nói:

- A! Chúng ta tìm thấy mẹ rồi! Chúng ta tìm thấy mẹ rồi! Mẹ ơi, mẹ ơi! Mẹ mau xuống đây đi, xuống đây với chúng con!

Éch mẹ bèn nhảy “ùm” một cái xuống ao, cùng các con bơi lội trong làn nước xanh.

Lạc đàn

Nhà Kiến ở ven sông, sâu trong một hẻm đá. Thật đông và vui. Hằng ngày, theo chân Kiến chúa, cả đàn rời tổ từ sáng sớm để tìm kiếm thức ăn. Dòng họ Kiến sống vốn có kỉ luật nên đi đâu cũng thành đàn thành lũ.

Lulu không chịu dậy

Ngày mai là một ngày rất quan trọng, ảo thuật gia nổi tiếng nhất thị trấn Xoài sẽ tặng cho mỗi bạn nhỏ trong thị trấn một món quà rất thú vị. Nhưng, ảo thuật gia cũng nói rằng, chỉ bạn nào đến sân nhà hát trước bảy giờ thì mới được nhận quà...

Phong cảnh đền Hùng

Đền Thượng nằm chót vót trên dỉnh núi Nghĩa Cương. Trước đền, những khóm hải đường đâm bông rực đỏ, những cánh bướm nhiều màu sắc bay rập rờn như đang múa quạt xòe hoa trước sân.

Quà tặng cha

Một bữa, Pa-xcan – khi đó đã là sinh viên – đi đâu khuya về thấy bố vẫn cặm cụi trước bàn làm việc. Anh rón rén lại gần. Ông bố vẫn mải mê với những con số: ông đang phải kiểm tra sổ sách của Sở tài chính mà ông mới được bổ nhiệm phụ trách.

Trăng nay chớ có xem thường

Lê Thánh Tông (1441 – 1497) là một vị vua có nhiều công lao phát triển kinh tế, văn hoá, mở mang đất nước. Nhà vua lập ra Hội Tao đàn để khuyến khích sáng tác thơ văn bằng tiếng Việt.

Đốt cháy đồng lúa chín

Ngày xưa có một cụ già sống trên một ngọn núi cao ở Nhật Bản. Chung quanh nhà cụ, ruộng nương bằng phẳng và phì nhiêu. Ruộng nương đó thuộc về cư dân của một làng nhỏ dưới chân núi dọc ven biển.

Ếch xanh tìm bác sĩ

Ếch mẹ tìm thấy một thung lũng có phong cảnh rất đẹp, liền đẻ trứng xuống con suối nhỏ trong thung lũng, chờ đến khi những quả trứng nở thành nòng nọc, nó mới rời khỏi nơi đó...

Cô con gái út của ông mặt trời

Ông mặt trời có rất nhiều con nhưng chỉ có một cô con gái duy nhất là Út Trăng xinh đẹp, bé bỏng.

Sự tích con Ong

Ngày xưa, có một người đàn bà tên là nàng Ong. Nàng Ong làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn nghèo túng vì nhà đông miệng ăn. Nàng Ong mong các con khôn lớn để đỡ đần mình.