Ngày xưa có một ông vua rất lười biếng, không hề nhìn ngó đến việc nước. Ông ta thường xuyên buồn, chán. Một ngày nọ vua muốn giải trí, phái sứ giả đi khắp xứ sở, từ thành phố đến nông thôn, để loan báo.
– Nghe dây! Lệnh nhà vua ban xuống: kẻ nào bịa được một câu chuyện hết sức vô lý làm cho vua không tin được, sẽ được thưởng một quả táo vàng!
Khắp nơi người người nườm nượp kéo về kinh đô. Từ kẻ quyền cao chức trọng, kể buôn bán giàu sang, cho đến người buôn thúng bán mẹt, chân lấm tay bùn, ai nấy vượt bao dặm đường về dự thi, hi vọng được quả táo vàng qua câu chuyện mình sắp kể.
Nhưng tất cả các câu chuyện của bất cứ người nào, dù vô lý đến đâu nhà vua cũng không hề ngạc nhiên. Ai kể gì vua cũng tin, hay có lẽ vua giả vời tin, vì không muốn mất quả táo vàng? Cứ như vậy, ngày nào vua và các quan cũng được nghe nhiều câu chuyện mới, đỡ buồn mà không tốn một xu.
***
Một buổi chiều nọ, một anh chàng nông dân nghèo xác nghèo xơ, xách một chiếc thùng rỗng rất to, lại gần cổng thành.
Lính gác hỏi:
– Anh kia muốn gì?
– Tôi muốn kể hầu nhà vua câu chuyện này, làm nhà vua phải kinh ngạc.
– Tốt lắm! Anh vào đây.
Người ta dẫn anh đến trước nhà vua.
Vua đang ngồi trên ngai vàng và đang ngáp đến nỗi có thể sái quai hàm. Vua hỏi:
– Nói đi! Nhà ngươi muốn kể gì nào?
Nói rồi vua lại ngáp và mọi người đứng chung quanh cũng ngáp.
– Tâu bệ hạ, mới đây tôi có gieo một hạt đỗ trong đám ruộng, chỉ một đêm nó đã cao bằng tháp chuông nhà thờ.
– Thế thì đã sao?
– Cây đỗ đã vững như một cây cổ thụ. Tôi bèn trèo lên trời. Trên ấy tất cả đều bằng vàng thật và các nàng tiên cá hát du dương, khiến cho bên tai tôi mãi tận bây giờ hãy còn nghe réo rắt.
Vua trả lời:
– Tất cả trẻ con đều biết trời như thế nào. Rồi sao nữa?
Vua lại ngáp.
– Tôi gặp rất nhiều người quen ở trên ấy. Tâu bệ hạ, người tưởng tượng xem: tôi gặp bố mẹ tôi ăn mặc sang trọng như vua chúa, ngồi trên một chiếc xe bằng thủy tinh trong suốt. Vua gắt:
– Mặc xác bố mẹ nhà ngươi! Rồi sao nữa?
– Tâu bệ hạ, xin Người nghe cho rõ. Tôi cứ tiếp tục đi, bỗng gặp các vị tổ của vua, các vị đều ăn mặc rách rưới theo sau một đàn lợn ỉn.
Vua hơi tái mặt, nhưng vẫn gượng gạo:
– Ừ, có thể. Rồi sao nữa?
– Các vị nhắn tôi về tâu lại với nhà vua: Hồi trước nhà vua nợ bố mẹ tôi một thùng này đầy tiền vàng. Nhà vua không trả nên trời đã trừng phạt các vị như thế. Nay tôi đến đây để đòi nợ.
Vua giận dữ quát to:
– Vô lý! Nhà ngươi nói láo! Ta chẳng hề nợ bố mẹ nhà ngươi.
Anh nhà nghèo nói:
– Vậy thì tâu bệ hạ. Người đã không tin lời tôi! Xin hãy ban cho tôi quả táo vàng.
Nhà vua chợt hiểu, nói chữa:
– À không. Nhà ngươi nói đúng đấy!
Anh nhà nghèo mỉm cười:
– Nếu thế, xin bệ hạ đong đầy cái thùng này cho tôi xin số tiền vàng còn nợ của tôi.
Và tất nhiên, nhà vua phải trao quả táo vàng cho anh chàng thông minh, hóm hỉnh kia.