Khướu là một cậu học sinh lém lỉnh. Trong lớp, lẽ ra ngồi nghe cô giáo giảng bài và chăm chú theo dõi cô viết trên bảng thì cậu bé hết quay sang bên phải lại xoay sang trai ba hoa chuyện trò với bạn. Thực ra các bạn xung quanh bị cậu ta quấy rầy cũng chẳng thích thú gì, vì nhiều lần có bạn đã bị cô giáo phê bình “lây”.
Hôm ấy, ngồi ở lớp, Khướu quen tính, lại tán chuyện với bạn khá ồn ào. Nhắc mãi không được, cô giáo buộc phải tạm dừng việc giảng bài chung cho cả lớp để dành riêng cho cậu bé một bài học thật là thú vị.
Cô hỏi:
– Khướu, em có mấy cái tai?
– Thưa cô, em có hai cái tai.
– Em có mấy con mắt?
– Thưa cô, em có hai con mắt.
– Thế em có mấy cái miệng?
– Thưa cô, em chỉ có một cái miệng.
Cô lại hỏi:
– Thế tại sao em chỉ có một cái miệng mà lại có những hai cái tai và hai con mắt?
Khướu lúng túng:
– Thưa cô… em không biết ạ!… À, thưa cô, tại… tự nhiên nó như thế đấy ạ!
Cả lớp bỗng cười rộn lên làm Khướu đỏ bừng cả mặt. Nhưng cô giáo vẫn ôn tồn:
– Em cứ nghĩ kỹ xem!… Thế cô hỏi nhé! Người ta có mắt để làm gì nhỉ?
– Thưa cô, để nhìn ạ!
– Thế tai?
– Thưa cô, tai để nghe ạ!
– Còn miệng?
– Thưa cô… để nói ạ!
Cô giáo mỉm cười:
– Thế đấy nhé! Nếu người ta có những hai cái tai để nghe, hai con mắt để nhìn, mà chỉ có một cái miệng để nói, như vậy có nghĩa là em phải dùng mắt hai lần dể nhìn, dùng tai hai lần để nghe, mà chỉ nên dùng cái miệng có một lần để nói thôi đấy nhé! Có đung không nào?
Khướu bỗng thẹn thùng cúi đầu xuống, mặt càng đỏ nhừ lên. Cậu ta lúng túng:
– Thưa cô… em xin hứu với cô… từ nay em không nói chuyện nữa ạ!