Chim và Gà

Lần đầu được nghe tiếng chim Họa Mi ông chủ mới mua về hót, Gà Trống trầm trồ:

– Ôi! Âm thanh kỳ diệu!

Gà Mái cũng gật đầu tán thưởng:

– Thật tuyệt vời! Tuyệt vời!

Lặng đi lúc lâu, Gà Trống lẩm bẩm:

– Âm thanh kỳ diệu lan không gian…

Gà Mái nghe không rõ, hỏi:

– Cái gì thế, bố nó?

– À, nghe anh bạn chim này hót, lòng tôi rạo rực muốn làm thơ nhưng làm thơ khó thật, nghĩ mãi mới ra một câu: “ Âm thanh kỳ diệu lan không gian…”

In lặng lát nữa, Gà Trống thủ thỉ:

– Nghe anh chàng này hót, tôi thấy tiếng “ò ó o” mình gáy thật cục mịch. Từ mai, tôi không dám gáy nữa.

Gà Mái cũng họa theo:

– Tiếng bố nó gáy còn đỡ. Tiếng tôi “cục tác” mới chán chứ. Từ mai tôi cũng không “cục tác” nữa.

Mấy hôm sau, gặp buổi cả nhà đi vằng, chú Họa Mi lên tiếng hót. Đôi vợ chồng gà lại say sưa lắng nghe.

Tiếng hót dứt, đôi gà bay lên cửa sổ, gần chỗ lồng chim. Bằng giọng vừa khâm phục vừa ngượng nghịu của kẻ lần đầu làm quen thân với một nhân vật đầy tài năng, Gà Trống nói:

– Anh bạn ca sĩ ơi! Nhiều khi anh hót làm ông chủ lim dim mắt lắng tay nghe, làm tiếng khóc cô chủ tí hon im bặt, làm vợ chồng tôi ngây ngất. Không hiểu sao anh có giọng đắm say vậy? Chúng tôi cảm ơn, cảm ơn tiếng hót kỳ diệu của anh!

Nét mi trắng cực dài của chú chim ca sĩ chớp chớp, giọng chú đằm xuống:

– Không ngờ tiếng hót ca ngợi rừng xanh, ca ngợi khoảng trời tự do lại được anh chị say sưa thưởng thức. Và dù anh chị đã khen quá lời, tôi vẫn rất cảm ơn anh chị!

Đôi gà và chim nói chuyện với nhau tới nửa tiếng. Đến khi biết đôi gà đã không gáy, không “cục tác” nữa, chú ca sĩ nổi tiếng kêu lên:

– Anh chị không nên thế! Nếu tiếng tôi hót làm anh chị im tiếng, tôi thật có lỗi. Anh chị nên nhớ: tiếng hùng tráng anh gáy báo hiệu bình minh rực rỡ, thức tỉnh người ngủ miên man; tiếng náo nức chị “cục tác” giới thiệu sự sinh sôi, nói lên sự no ấm. Anh chị cho rằng cuộc sống không thể thiếu tiếng chim; tôi nghĩ cuộc sống không thể thiếu tiếng gà.

Những ngày sau, chú chim Họa Mi vẫn thường xuyên hót làm đắm say lòng người và lòng đôi gà trống, mái; Gà Trống lại tiếp tục gáy báo sáng; Gà Mái lại tiếp tục “cục tác” ran lên mỗi khi đẻ trứng cho đời.

Ếch mẹ may quần áo

Ếch mẹ ngồi bên bờ ao khóc thút thít, thì ra là những đứa con nhỏ của nó đã bị dòng nước cuốn đi mất rồi. Cóc mẹ nhìn thấy thế mới nói: Cô Ếch à, đừng khóc nữa, phải giữ gìn sức khỏe của mình nữa đấy...

Vai diễn cuối cùng

Có một diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em của ông là giáo viên trường làng.

Xe Lu và Xe Ca

Một hôm, trên quãng đường kia, có chiếc xe lu lù rù chuyển bánh. Từ cột cây số này tới cột cây số kia, xe lu cứ vừa lăn vừa thở, mãi mới đến đích...

Cò và vạc

Cò và Vạc là hai anh em, nhưng tính nết rất khác nhau. Cò thì ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập, sách vở sạch sẽ luôn luôn được thầy yêu bạn mến. Còn Vạc thì lười biếng, suốt ngày chỉ nằm ngủ. Cò bảo mãi, Vạc chẳng nghe.

Con lợn nhỏ khôn ngoan

Ngày xưa có một con lợn nhỏ sống trong rừng rậm. Một hôm trời rét căm căm, có lão chó sói tìm đến hang, cất tiếng gọi: Chú lợn ơi! Chú cho ta vào nhà chú ngồi một tí cho đỡ lạnh.

Bức tranh cụ già ngồi câu cá

Vào đầu tháng 3 năm 1958, cửa hàng cụ Chinh bỗng dưng tấp nập hẳn lên. Khách đến mua tranh, đặt tranh không lúc nào ngớt. Ai cũng năn nỉ đòi mua cho kì được bức tranh “Cụ già câu cá”.

Khỉ Con biết vâng lời

Một buổi sáng, Khỉ mẹ dặn Khỉ con xuống núi đi hái trái cây. Khỉ con mang giỏ trên lưng, rong chơi trên đường đi và quên mất lời mẹ dặn. Khỉ con thấy chó Thỏ đang đuổi bắt Chuồn Chuồn.

Quạ con yêu mẹ

Ở một khu rừng nọ, có những chú Quạ con rất đáng yêu sống cùng với mẹ. Hàng ngày Quạ mẹ bay đi bay lại rất vất vả. Ông Rùa già nói "Quạ mẹ này, sao ngày nào chị cũng bận rộn thế? Ngồi xuống nghỉ một lát đi, chúng ta nói chuyện nhé"...

Vua Lý Thái Tông đi cày

Lý Thái Tông (1000-1054) là một ông vua có nhiều chiến công hiển hách, đồng thời cũng rất quan tâm phát triển sản xuất, mở mang văn hoá, chăm lo đời sống nhân dân.