Chổi hay ghen tị

Trong họ hàng nhà chổi thì có cô bé Chổi Rơm [1] là loại xinh xắn nhất. Cô có chiếc váy vàng óng, không ai đẹp bằng. Áo của cô cũng bằng rơm thóc nếp vàng tươi, được tết săn lại, cuộn từng vòng quanh người, trông cứ như áo len vậy.

Tuy bé người nhưng Chổi Rơm rất được việc. Ngày hai lần, cô chủ Thùy Linh mang chổi ra quét nhà. Chỉ quét nhà thôi, còn sân vườn đã có loại chổi khác cứng hơn. Vì giúp được nhiều việc thế, nên cô chủ rất quý Chổi Rơm. Vừa mới mua ở chợ về, cô liền nhờ bà đóng cho chiếc đinh sau cánh cửa. Mỗi lần quét nhà xong, cô lại treo Chổi Rơm lên đấy, vừa đỡ ẩm chổi lại gọn nhà.

Vậy mà Chổi Rơm không bằng lòng đâu nhé. Cô ghen với các chổi khác trong nhà. Mọi người muốn đứng, muốn ngồi đâu tùy thích, đến như bác Chổi Cọ [2] cao lêu đêu, có tiếng vụng về cũng được đứng ở đầu hè, suốt ngày sưởi nắng, ngắm chim chóc, cây cối ngoài vườn. Còn cô thì thật khổ, cứ phải ru rú trong xó cửa, cả ngày chẳng có người nhìn đến, khéo mềm người ra vì buồn mất thôi.

Thế rồi một hôm, cô Chổi Rơm liền nhảy phắt xuống đất, chạy lung tung trong nhà, khua cả đống chai lọ lỉnh kỉnh dưới gầm tủ trở dậy. Cô Chổi Rơm, vừa chạy lung tung, vừa ca cẩm ầm ĩ:

– Anh xem quần áo em có đẹp không, thế mà suốt ngày chẳng được ló mặt đi đâu. Còn anh tì cứ chễm chệ trên bàn.

Cô gây gổ với anh Chổi Đót [3] mềm mại:

– Thì anh có muốn thế đâu, anh dùng để quét bàn nên được ngồi đây đấy thôi. – Anh Chổi Đót hiền lành, cả đời chẳng biết cãi nhau là gì, đành đấu dịu.

Chưa biết nói sao thì chợt trông thấy ông Phất Trần [4] đang ngủ gà ngủ gật. Chổi Rơm liền nhảy tót lên, tha cả đất cát lên nóc tủ.

– À, ông nữa! Ông được nằm ở chỗ cao nhất nhà đấy, chả bao giờ phải chạm vào đất cát cả. Chỉ khổ cho cháu thôi.

Đang ngủ lơ mơ, bị lay dậy, ông Phất Trần càu nhàu:

– Có để yên cho ông ngủ không nào. Cả ngày phải phất bụi bặm đến mệt nhoài ra đây.

Nói xong, ông Phất Trần liền nhảy lên, treo mình vào chiếc đinh trên cột, lắc lư đầu, ngủ tiếp.

Thấy anh Chổi Đót, ông Phất Trần đều có vẻ nể mình, Chổi Rơm thích lắm. Còn mấy chú Giẻ Lau thì khỏi phải nói, cứ chui dưới ngăn bàn, chẳng dám nói lại một lời.

Chổi Rơm nhảy ra hè, ba bước, thế là xuống sân. Sân nhà vào ban đêm mới mát mẻ, dễ chịu làm sao. Mải nhìn trời nhìn đất, cô va vào anh Chổi Tre [5] dưới gốc bưởi. Cái anh Chổi Tre này mới thật là bực!

– Anh tránh ra cho em đi! – Cô sinh sự.

– Sân còn rộng, em đi chỗ nào chẳng được – Anh Chổi Tre cáu kỉnh, anh vốn nóng tính nhất nhà.

– Gớm, những gai là gai, thế mà đứng đây cho xấu cả sân đi.

Anh Chổi Tre giận quá, người cứ rung lên bần bật. Bác Chổi Cọ thấy thế đành phải can:

– Cháu Chổi Rơm ơi, đừng tị nạnh bạn bè, anh em. Mỗi người một việc, ai làm việc gì thì đứng ở chỗ ấy. Cháu khó tính quá.

– Nhưng cháu quét cả nền nhà mà cứ phải đứng trong cánh cửa tối om ấy cơ!

Nghe Chổi Rơm nói, anh em nhà chổi cười ồ lên, đến nỗi cái Hót Rác cũng cười, miệng ngoác đến mang tai.

– Mỗi chỗ đứng đều có cái hay của nó. Những hôm mưa gió, cháu thử ra đứng với các bác và anh Chổi Tre xem nào.

Nhưng Chổi Rơm đã biết thế nào là mưa gió đâu. Nó chẳng thích nghe bác Chổi Cọ và nhảy lên hè định tìm anh Chổi Sể [6].

Chổi Rơm vừa lên đến hè, bỗng lũ Chuột Cống kéo ra, quây tròn quanh mình. Cô ta sợ quá, cứ run lên.

Một con chuột to xù hích vào người cô, mùi hôi hám nồng nặc:

– Chà, con bé Chổi Rơm đây rồi. Mấy hôm vừa rồi, nó đứng trên cánh cửa làm chùng mình chịu chết. Người nó còn nhiều thóc lắm.

– Gớm, rơm mới thơm quá, mang nó về lót tổ chứ chúng mày.

Thế là mặc cho cô kêu khóc, lũ chuột liền xong vào. Cắn tan cả chiếc áo vàng còn mới nguyên, vừa tìm thóc vừa cãi nhau chí chóe. Nhằn hết thóc, chúng lôi xềnh xệch Chổi Rơm xuống cống. Cô càng níu chặt lấy cái chân cột, chúng lôi càng khỏe. Chổi Tre, Chổi Cọ, Phất Trần, Chổi Đót và cả cái Hót Rác phải lao đến, đánh nhau túi bụi với lũ chuột tham lam mới cứu được Chổi Rơm.

Sáng hôm sau, cô chủ Thùy Linh đi tìm chổi quét nhà. Cô thấy Chổi Rơm đang khóc thút thít, mình ướt sũng nước bẩn. Cô liền mang Chổi Rơm ra ao, lấy nước rửa thật sạch rồi treo lên dây phơi.

Được hong nắng suốt một ngày, áo quần khô. Chổi Rơm mới thấy đỡ sợ. Đêm hôm đó, Chổi Rơm nằm sau cánh cửa ngủ một giấc ngon lành, mặc cho lũ Chuột Cống bẩn thỉu chạy rậm rịch phía dưới.

 

Chú giải 

[1] Chổi rơm: là loại chổi được làm từ rơm nếp, bởi rơm nếp cứng hơn rơm tẻ và có màu vàng óng. Ngày nay chổi rơm dần bị thay thế bởi chổi chít (quét nhà) và chổi chà (quét sân).

[2] Chổi cọ: là loại chổi được làm từ lá cọ, thường được dùng để quét sân.

[3] Chổi đót: là loại chổi làm từ bông cây đót. Chổi còn có tên là chổi chít, chổi bông cỏ. Chổi đót thường dùng để quét nhà.

[4] Phất trần: chổi lông nhỏ, nhẹ, dùng để quét bụi.

[5] Chổi tre: là loại chổi được làm từ thân cây tre đã chẻ thành nan mỏng và nhỏ rồi bó kết lại với nhau, thường được dùng để quét đường, quét cổng và quét những nơi có nước.

[6] Chổi sể: là loại chổi được làm từ cành cây bó lại, có tác dụng giống như chổi tre.

Cái trống của Sóc

Sóc có một cái trống rất to, rất đẹp. Nhưng không vì thế mà Sóc giữ trống chơi một mình. Vào những đêm sáng trăng, Sóc mang trống ra đánh. Mọi vật trong rừng chạy đến, cùng nhảy múa, ca hát theo tiếng trống nhịp nhàng...

Khuất phục tên cướp biển

Tên chúa tàu ấy cao lớn, vạm vỡ, da lưng sạm như gạch nung. Trên má hắn có một vết sẹo chém dọc xuống, trắng bệch. Hắn uống lắm rượu đến nỗi nhiều đêm như lên cơn loạn óc, ngồi hát những bài ca man rợ.

Lu-i Pa-xtơ và em bé

Năm 1885, một sự kiện đáng ghi vào lịch sử nhân loại : Em bé Giô-dép Mây-xte, chín tuổi, bị chó dại cắn, được mẹ em đưa từ vùng quê An-dát xa xôi đến thủ đô Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.

Người mạnh nhất hành tinh

Va-len-tin Di-cun là đứa trẻ sinh thiếu tháng, cân nặng chỉ hơn 1 ki-lô-gam và có nguy cơ chết yểu. Ý chí của người mẹ đã cứu sông cậu bé. Năm 3 tuổi, Va-len-tin mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Phong cảnh đền Hùng

Đền Thượng nằm chót vót trên dỉnh núi Nghĩa Cương. Trước đền, những khóm hải đường đâm bông rực đỏ, những cánh bướm nhiều màu sắc bay rập rờn như đang múa quạt xòe hoa trước sân.

Đôi cánh của ngựa trắng

Ngày xưa khi chưa trở về ở với người, ngựa họp thành đàn ởgần rừng. Trên những bãi cỏ xanh rờn, các chú ngựa non tha hồ chạy nhảy, ngày này qua ngày khác.

Vượt bậc

Hôm chủ nhật, bố và Nam đến nhà bác chơi. Nam có một chuyện rất thú, Nam sẽ kể cho các chị nghe. Tháng này, Nam vượt từ thứ hai mươi lên thứ tám trong lớp. Nam được cô giáo khen là học khá.

Dẹp tình riêng vì nghĩa lớn

Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn (1232 – 1300) là một vị anh hùng dân tộc lỗi lạc. Ông được nhân dân tôn là Thánh (Đức Thánh Trần), đời đời thờ phụng không phải chỉ vì tài năng quân sự kiệt xuất và những chiến thắng lẫy lừng

Một que diêm

Sau khi đến thăm nhà câu lạc bộ, nhà ăn và ra xem chuồng lợn, Bác đi vào bếp. Thấy đồng chí Hào, tổ trưởng anh nuôi của đơn vị đang bê một nồi cơm to từ trên bếp lò xuống...