Cỏ tuý tâm

MỘT LÁI BUÔN ĐI MUA HÀNG, khi trở về nhà thì trời đã muộn. Thế là anh ta bước vào một quán trọ nhỏ, đặt tay nải đựng hàng hoá ở một góc quán, bảo nữ chủ quán làm cơm chiều cho mình, và cho nghỉ trọ một đêm.

Nữ chủ quán vừa làm cho anh ta món ăn, vừa nghĩ ngợi: "Chẳng hiểu trong tay nải của người khách chứa những thứ gì? Kể mà rơi cả vào tay mình...".

Bà ta chạy tới người chồng đang làm việc ở bên trong, nói khẽ:

- Trong tay nải rất to của người lái buôn hẳn không ít thứ hàng. Có cách gì để anh ta đi khỏi mà tay nải để lại quán nhà mình không?

Người chồng đáp:

- Thật là đơn giản! Cho anh ta uống một ít nước cỏ tuý tâm là xong. Ai uống thứ nước đó cũng quên hết mọi thứ. Khi anh ta ra khỏi quán, chiếc tay nải sẽ quên mang theo cho mà xem.

Nữ chủ quán nghe chồng nói vậy bèn chạy đi hái về rất nhiều cỏ tuý tâm, đem nấu trong bình cà phê, sau đó nhỏ ra ba giọt nước cỏ tuý tâm vào trong cốc rượu, mang tới cho người lái buôn uống.

Người lái buôn ăn no, uống say, rồi đi ngủ ngay.

Vợ chồng chủ quán cũng về phòng họ nhưng rồi họ chẳng sao ngủ được, cứ to nhỏ chuyện trò suốt đêm về việc chi tiêu thế nào khoản của cải bất ngờ có thể có được ấy.

Cho tới khi trời sáng, vợ chồng chủ quán mới ngủ thiếp đi. Khi ánh nắng ban mai rọi vào mắt họ, họ trở mình, thức dậy.

Nữ chủ quán bước tới ngoài cửa phòng ngủ của người lái buôn, rồi cuống lên gọi chồng:

- Ông chỉ phét lác, đánh lừa tôi. Ông trời đánh thánh vật ơi, cỏ tuý tâm của ông có tác dụng gì thế này: Chiếc tay nải chẳng thấy đâu, mà người lái buôn cũng đi mất rồi!

- Thế à? Chiếc tay nải đã mang đi thì hẳn phải có thứ gì khác để lại chứ? Cỏ tuý tâm nhất định phải có tác dụng! - Người chồng nói với giọng rất tự tin, như đinh đóng cột vậy.

- Tôi nói cho ông biết, hắn ta chẳng quên gì sất! - Nữ chủ quán tru tréo lên.

- Không thể có chuyện đó. Đã ăn phải canh tuý tâm thì phải quên! - Người chồng nói dứt khoát.

Bỗng nữ chủ quán đập đạp vaò trán mình:

- Ừ, có thế thật!

Anh chồng đắc ý nói:

- Bà xem, tôi nói có đúng không nào. Anh ta quên gì vậy?

- À... Anh ta quên trả tiền bữa cơm chiều qua và tiền phòng trọ qua đêm. Sau khi ăn canh tuý tâm của chúng ta, anh ta đã quên mất việc đó!

Viên ngọc ước của quạ

Ngày xưa, có một anh chàng trẻ tuổi tên là Đê. Nhà anh nghèo khó, cha mẹ phải cho đi ở tại một nhà lão trọc phú. Trọc phú bắt anh chăn trâu. Nhưng anh có thói ham chơi bời...

Tiêu diệt mãng xà

Ngày xưa, trong một hang núi nọ có một con mãng xà. Đầu nó to bằng cái chum, trên đầu có mào đỏ, hai mắt như hai quả quýt, thân dài hơn trượng...

Âm dương giao chiến

Ngày ấy, có một trận mưa lụt rất dữ dội, khúc đê ở xã Thọ-triền bị vỡ, mùa màng hư hại, nhà cửa, súc vật trôi nổi theo dòng nước bạc...

Con ma báo thù

Ngày xưa ở Gia-định có một tên cướp lợi hại bị bắt và kết án tử hình. Trong ngục, hắn ta bảo người nhà đem hậu lễ đến chạy chọt với tên quan án để mong quan cố tìm cách cứu hắn thoát chết...

Sự tích chú cuội cây đa

Ngày xưa ở một miền nọ có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như lệ thường, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây mà chặt. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội bỗng giật mình trông thấy một cái hang cọp...

Từ Thức gặp tiên

Vào đời nhà Trần ở châu Ái có một chàng trẻ tuổi tên là Từ Thức. Chàng vốn con nhà quan. Năm 20 tuổi nhờ học giỏi thi đỗ cao, chàng được bổ một chân tri huyện ở một huyện vùng Bắc...

Ba lưỡi rìu

Xưa có một anh chàng tiều phu nghèo, cha mẹ anh bệnh nặng nên qua đời sớm, anh phải sống mồ côi cha mẹ từ nhỏ và tài sản của anh chỉ có một chiếc rìu. Hàng ngày anh phải xách rìu vào rừng để đốn củi bán để lấy tiền kiếm sống qua ngày...

Rắn báo oán

Ngày ấy, trong một gò đất cây cối mọc um tùm ở làng Nhị Khê gọi là gò Rùa, có một con rắn mẹ sống với một đàn con...

Bò béo bò gầy

Ngày ấy vào thời vua Lê chúa Trịnh có hai vợ chồng một người nho sinh họ Lê. Nhân ngày cuối năm dắt nhau về thăm quê quán trong thành...