Cỏ tuý tâm

MỘT LÁI BUÔN ĐI MUA HÀNG, khi trở về nhà thì trời đã muộn. Thế là anh ta bước vào một quán trọ nhỏ, đặt tay nải đựng hàng hoá ở một góc quán, bảo nữ chủ quán làm cơm chiều cho mình, và cho nghỉ trọ một đêm.

Nữ chủ quán vừa làm cho anh ta món ăn, vừa nghĩ ngợi: "Chẳng hiểu trong tay nải của người khách chứa những thứ gì? Kể mà rơi cả vào tay mình...".

Bà ta chạy tới người chồng đang làm việc ở bên trong, nói khẽ:

- Trong tay nải rất to của người lái buôn hẳn không ít thứ hàng. Có cách gì để anh ta đi khỏi mà tay nải để lại quán nhà mình không?

Người chồng đáp:

- Thật là đơn giản! Cho anh ta uống một ít nước cỏ tuý tâm là xong. Ai uống thứ nước đó cũng quên hết mọi thứ. Khi anh ta ra khỏi quán, chiếc tay nải sẽ quên mang theo cho mà xem.

Nữ chủ quán nghe chồng nói vậy bèn chạy đi hái về rất nhiều cỏ tuý tâm, đem nấu trong bình cà phê, sau đó nhỏ ra ba giọt nước cỏ tuý tâm vào trong cốc rượu, mang tới cho người lái buôn uống.

Người lái buôn ăn no, uống say, rồi đi ngủ ngay.

Vợ chồng chủ quán cũng về phòng họ nhưng rồi họ chẳng sao ngủ được, cứ to nhỏ chuyện trò suốt đêm về việc chi tiêu thế nào khoản của cải bất ngờ có thể có được ấy.

Cho tới khi trời sáng, vợ chồng chủ quán mới ngủ thiếp đi. Khi ánh nắng ban mai rọi vào mắt họ, họ trở mình, thức dậy.

Nữ chủ quán bước tới ngoài cửa phòng ngủ của người lái buôn, rồi cuống lên gọi chồng:

- Ông chỉ phét lác, đánh lừa tôi. Ông trời đánh thánh vật ơi, cỏ tuý tâm của ông có tác dụng gì thế này: Chiếc tay nải chẳng thấy đâu, mà người lái buôn cũng đi mất rồi!

- Thế à? Chiếc tay nải đã mang đi thì hẳn phải có thứ gì khác để lại chứ? Cỏ tuý tâm nhất định phải có tác dụng! - Người chồng nói với giọng rất tự tin, như đinh đóng cột vậy.

- Tôi nói cho ông biết, hắn ta chẳng quên gì sất! - Nữ chủ quán tru tréo lên.

- Không thể có chuyện đó. Đã ăn phải canh tuý tâm thì phải quên! - Người chồng nói dứt khoát.

Bỗng nữ chủ quán đập đạp vaò trán mình:

- Ừ, có thế thật!

Anh chồng đắc ý nói:

- Bà xem, tôi nói có đúng không nào. Anh ta quên gì vậy?

- À... Anh ta quên trả tiền bữa cơm chiều qua và tiền phòng trọ qua đêm. Sau khi ăn canh tuý tâm của chúng ta, anh ta đã quên mất việc đó!

Thạch Sanh - Lý Thông

Xưa ở quận Cao Bình có gia đình bác tiều phu Thạch Nghĩa, vợ chồng tuổi cao mà vẫn không con. Ông bà lo buồn và ra sức làm việc nghĩa. Ông thì sửa cầu, sửa cống, khơi rãnh, đắp đường. Bà thì nấu nước cho người qua đường uống...

Âm dương giao chiến

Ngày ấy, có một trận mưa lụt rất dữ dội, khúc đê ở xã Thọ-triền bị vỡ, mùa màng hư hại, nhà cửa, súc vật trôi nổi theo dòng nước bạc...

Truyện cổ tích quả bầu tiên

Ngày xửa, ngày xưa có một chú bé con nhà nghèo, nhưng vô cùng tốt bụng. Chú luôn luôn sẵn lòng giúp đỡ, chăm sóc mọi người, mọi vật xung quanh mình. Vì thế cứ mỗi độ xuân về, chim chóc lại ríu rít kéo nhau tới làm tổ, hót vang quanh nhà chú bé....

Người con gái Nam Xương

Ngày xưa, ở làng Nam-xương có cô gái tên là Vũ Thị Thiết, người đã xinh đẹp lại thùy mị nết na. Nàng lấy chồng là Trương sinh vốn là người cùng làng. Trương sinh có tính cả ghen, hay để tâm xét nét vợ...

Rắn báo oán

Ngày ấy, trong một gò đất cây cối mọc um tùm ở làng Nhị Khê gọi là gò Rùa, có một con rắn mẹ sống với một đàn con...

Bò béo bò gầy

Ngày ấy vào thời vua Lê chúa Trịnh có hai vợ chồng một người nho sinh họ Lê. Nhân ngày cuối năm dắt nhau về thăm quê quán trong thành...

Chử Đồng Tử và Tiên Dung

Thời Hùng Vương thứ ba có một người con gái nhan sắc như tiên, đặt tên là Tiên Dung. Tiên Dung rất đẹp, song tự nguyện không lấy chồng, chỉ ham thích phong cảnh, thường đi du lịch khắp nơi trong nước...

Viên ngọc ước của quạ

Ngày xưa, có một anh chàng trẻ tuổi tên là Đê. Nhà anh nghèo khó, cha mẹ phải cho đi ở tại một nhà lão trọc phú. Trọc phú bắt anh chăn trâu. Nhưng anh có thói ham chơi bời...

Sự tích ông công ông táo

Ngày xưa, có hai vợ chồng son nhà nghèo. Họ đều sinh nhai bằng nghề làm thuê làm mướn. Tuy nghèo nhưng họ rất yêu nhau...