Cỏ tuý tâm

MỘT LÁI BUÔN ĐI MUA HÀNG, khi trở về nhà thì trời đã muộn. Thế là anh ta bước vào một quán trọ nhỏ, đặt tay nải đựng hàng hoá ở một góc quán, bảo nữ chủ quán làm cơm chiều cho mình, và cho nghỉ trọ một đêm.

Nữ chủ quán vừa làm cho anh ta món ăn, vừa nghĩ ngợi: "Chẳng hiểu trong tay nải của người khách chứa những thứ gì? Kể mà rơi cả vào tay mình...".

Bà ta chạy tới người chồng đang làm việc ở bên trong, nói khẽ:

- Trong tay nải rất to của người lái buôn hẳn không ít thứ hàng. Có cách gì để anh ta đi khỏi mà tay nải để lại quán nhà mình không?

Người chồng đáp:

- Thật là đơn giản! Cho anh ta uống một ít nước cỏ tuý tâm là xong. Ai uống thứ nước đó cũng quên hết mọi thứ. Khi anh ta ra khỏi quán, chiếc tay nải sẽ quên mang theo cho mà xem.

Nữ chủ quán nghe chồng nói vậy bèn chạy đi hái về rất nhiều cỏ tuý tâm, đem nấu trong bình cà phê, sau đó nhỏ ra ba giọt nước cỏ tuý tâm vào trong cốc rượu, mang tới cho người lái buôn uống.

Người lái buôn ăn no, uống say, rồi đi ngủ ngay.

Vợ chồng chủ quán cũng về phòng họ nhưng rồi họ chẳng sao ngủ được, cứ to nhỏ chuyện trò suốt đêm về việc chi tiêu thế nào khoản của cải bất ngờ có thể có được ấy.

Cho tới khi trời sáng, vợ chồng chủ quán mới ngủ thiếp đi. Khi ánh nắng ban mai rọi vào mắt họ, họ trở mình, thức dậy.

Nữ chủ quán bước tới ngoài cửa phòng ngủ của người lái buôn, rồi cuống lên gọi chồng:

- Ông chỉ phét lác, đánh lừa tôi. Ông trời đánh thánh vật ơi, cỏ tuý tâm của ông có tác dụng gì thế này: Chiếc tay nải chẳng thấy đâu, mà người lái buôn cũng đi mất rồi!

- Thế à? Chiếc tay nải đã mang đi thì hẳn phải có thứ gì khác để lại chứ? Cỏ tuý tâm nhất định phải có tác dụng! - Người chồng nói với giọng rất tự tin, như đinh đóng cột vậy.

- Tôi nói cho ông biết, hắn ta chẳng quên gì sất! - Nữ chủ quán tru tréo lên.

- Không thể có chuyện đó. Đã ăn phải canh tuý tâm thì phải quên! - Người chồng nói dứt khoát.

Bỗng nữ chủ quán đập đạp vaò trán mình:

- Ừ, có thế thật!

Anh chồng đắc ý nói:

- Bà xem, tôi nói có đúng không nào. Anh ta quên gì vậy?

- À... Anh ta quên trả tiền bữa cơm chiều qua và tiền phòng trọ qua đêm. Sau khi ăn canh tuý tâm của chúng ta, anh ta đã quên mất việc đó!

Con mụ Lường

Ngày xưa, có hai vợ chồng một người phú thương trẻ tuổi. Chồng thường rong buồm chạy khắp trong Nam ngoài Bắc và các nước xa xôi, chuyên bán hàng đi và cất hàng về...

Phạm Viên thành tiên

Ngày xưa, vào đời nhà Lê, ở huyện Đông Thành, có nhà họ Phạm sinh được hai con trai là Phạm Chất và Phạm Viên.

Sự tích Thánh làng Chèm

Ngày xưa, ở làng Chèm có một người họ Lý khỏe mạnh lạ thường. Đặc biệt thân thể của anh ta quá khổ, đo được hai trượng sáu thước bề cao. Vì thế đi đâu ai cũng kinh sợ người ta gọi là Ông Trọng...

Sự tích hòn Vọng Phu

Ngày xưa, có đôi vợ chồng nghèo sinh được hai mụn con: đứa lớn là trai mười một tuổi, đứa bé là gái lên sáu tuổi. Mỗi lần hai vợ chồng đi làm đồng hay đi đâu vắng, thường để hai con ở lại nhà, dặn anh trông nom em gái...

Ông tướng gầy

Thuở xưa có một người thợ rừng lực lưỡng khoẻ mạnh. Cái rìu cái búa thông thường anh cầm lỏng tay, phải thuê thợ rèn đánh to bằng hai bàn tay xoè, dùng mới vừa sức...

Bụng làm dạ chịu

Ngày xưa, có một anh chàng vô công rồi nghề, ngày ngày chỉ biết ăn bám vợ và khoác lác. Người vợ rất lấy làm bực mình vì phải nai lưng ra làm nuôi chồng và ba đứa con...

Sự tích con muỗi

Có hai vợ chồng nhà nọ yêu nhau rất mực. Ngày mới lấy nhau, họ đã từng ăn thề hẹn không bỏ nhau. Nếu không may một trong hai người chết đi thì người kia sẽ chết theo để xuống âm ty cho có bạn...

Cường Bạo đại vương

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trẻ tuổi làm nghề mò tôm bắt cá tại vùng sông Bồi. Tuy quanh năm chỉ che thân một mảnh khố rách, chui rúc trong một túp lều ven sông, nhưng anh vẫn vui vẻ làm ăn, miệng luôn ca hát...

Sự tích hồ Gươm

Vào thời ấy, giặc Minh đặt ách đô hộ ở nước Nam. Chúng coi dân ta như cỏ rác, thi hành nhiều điều bạo ngược làm cho thiên hạ căm giận đến tận xương tủy...