Đồ chơi của bạn Thăng

Chú Thuận đi làm về không thấy con trai chạy ra đón. Vào nhà, chú ngạc nhiên thấy con ôm gốì nằm trên giường, đôi mắt đỏ hoe. Chú hỏi:

– Con sao vậy?

– Con tức thằng Tín.

– Có chuyện gì kể cho ba nghe.

– Hồi chiều, thằng Tín mang tới lớp một chiếc xe hơi điện tử có thể điều khiển cho quẹo phải quẹo trái. Con xin nó cho con lái thử nhưng nó không cho.

– Nó không cho thì thôi, có chi mà con tức.

Thăng nhăn mặt:

– Đâu phải thế. Nó không cho, con bảo sẽ về nói ba mua cho con một chiếc giống vậy. Nhưng ba biết nó nói sao không? Nó nhăn mũi cười, bảo: “Đồ chơi này, ba mày sức mấy có tiền mà mua”.

Người cha vuốt tóc con, bảo:

– Thằng Tín nói đúng con à. Ba không có tiền mua cho con chiếc xe giống như nó đâu.

Chú Thuận nghĩ một hồi rồi nói:

– Nhưng tối nay ba sẽ làm cho con một đồ chơi khác.

Một giờ chiều học sinh mới vào lớp, nhưng hơn 12 giờ hôm ấy tụi nhỏ lớp 4A đã tụ tập trước hiên xem Tín biểu diễn lái xe hơi điện tử.

Chiếc xe sơn màu vàng óng ánh trông thật đẹp. Hai cái đèn pha phía trước luôn chớp chớp. Thằng Tín cầm cái hộp nhỏ điều khiên. Nó bật công tắc hình mũi tên qua trái, chiếc xe quẹo trái. Bật công tắc xuống dưới, chiếc xe chạy lui. Nó ấn chiếc nút đỏ, còi xe kêu “tin, tin”, cả bọn vỗ tay reo hò. Có đứa gạ cho nó một cây cà rem để được lái xe một vòng. Nó không chịu. Có đứa gạ cho nó hòn bi nhôm đã chà giấy láng coóng, nó cũng lắc đầu.

Đột nhiên, có tiếng gì như chim kêu làm bọn trẻ đang ồn ào liền im bặt lắng nghe. Một đứa nói:

– Tiếng chim sáo, tụi bay ơi!

Đứa khác quả quyết:

– Đó là tiếng cu cườm. Chú tớ có nuôi một con kêu y hệt vậy.

Một đứa nữa đoán:

– Đó là tiếng hót của hoạ mi.

Thấy các bạn không chú ý chiếc xe điện tử nữa, thằng Tín nhấn nút đỏ cho còi xe kêu liên hồi. Tụi nhỏ nhao nhao:

– Đừng nhấn còi làm chim bay mất.

Thằng Tín tắt công tắc. Chiếc xe nằm im trên thềm xi măng, hai cái đèn hết chớp, cả bọn im lặng nghe tiếng chim kêu. Một đứa nói:

– Hình như con chim ở trong lớp mình, tụi bay ơi!

Cả bọn rón rén bước vào lớp học. Thằng Tín cũng ôm chiếc xe vào theo. Thăng đang ngồi trên thành cửa sổ thổi một ống sáo dài chừng gang tay. Nó bịt mở các lỗ trên ông sáo làm phát ra những tiếng kêu khác nhau. Chiếc sáo đó, ba Thăng đã thức suốt đêm để làm.

Cả bọn trẻ đứng trố mắt nhìn Thăng. Một đứa xuýt xoa:

– Chiếc sáo ngộ quá ta!

Đứa khác quả quyết:

– Đó là ống tiêu. Bác Năm tớ cũng có một ống giống y như vậy.

Một đứa khác nói:

– Đó là ống địch “thần thông”.

Thằng Tín cũng ngó Thăng. Nó cầm chiếc xe hơi đến gạ:

– Cậu cho tớ mượn ống sáo, tớ cho cậu mượn chiếc xe điện tử.

Dúi con nói sai rồi

Mùa xuân đã đến với khu rừng nhỏ, các loài động vật trong rừng đều đang bận rộn trang hoàng lại nhà cửa. Dúi con cũng tất tả đi mua gỗ lát sàn nhà, mua gạch men để làm đẹp cho ngôi nhà của mình...

Cái gái và bà cụ Mít

Bà cụ Mít già lụ khụ lưng còng gập xuống, tóc bạc trắng như cước, sống một mình trong cái quán nhỏ dưới gốc đa cổ thụ đầu làng. Hằng ngày cụ nâu nước chè để bán nên trong làng gọi là “quán cụ Mít”.

Ăn "mầm đá"

Tương truyền vào thời vua Lê - chúa Trịnh có ông Trạng Quỳnh là người rất thông minh. Trạng thường dùng lối nói hài hước hoặc những cách độc đáo để châm biếm thói xấu của vua chúa, quan lại và bênh vực dân lành.

Nghệ sĩ piano Đặng Thái Sơn

Đặng Thái Sơn sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Cha của Đặng Thái Sơn là nhạc sĩ Đặng Đình Hưng, mẹ là Nhà giáo Nhân dân, Nghệ sĩ Ưu tú Thái Thị Liên, nguyên chủ nhiệm khoa đàn piano Nhạc viện Hà Nội.

Chú gấu Mi-sa

Mi-sa là một chú gấu bông rất dễ thương. Nhưng sáng nay, cô chủ bỗng túm lấy chú, bỏ vào nhà kho. Mi-sa tủi thân, bèn lách qua cái lỗ mèo chui rồi bỏ đi.

Nguyên phi Ỷ Lan

Sử chép rằng vua Lý Thánh Tông đã ngoài 40 tuổi nhưng chưa sinh được hoàng tử, lấy làm lo lắng lắm, bèn đi cầu tự ở khắp nơi. Lần ấy, vua về thăm chùa ở Thổ Lỗi (nay thuộc huyện Gia Lâm, ngoại thành Hà Nội).

Chiếc đồng hồ

Năm 1954, các cán bộ đang dự hội nghị tổng kết ở Bắc Giang thì có lệnh Trung ương rút bớt một số người đi học lớp tiếp quản Thủ đô. Ai nấy đều háo hức muốn đi. Nhất là những người quê Hà Nội.

Bác gấu đen và hai chú thỏ

Trời mưa to như trút nước. Gió thổi ào ào… bẻ gẫy cả cành cây. Gấu Đen đi chơi về bị ướt lướt thướt, nước mưa chảy ròng ròng xuống mặt Gấu. Gấu chạy mãi, chạy mãi trong rừng để tìm chỗ trú nhờ.

Giọng quê hương

Thuyên và Đồng rời quê hương đã mấy năm. Một hôm hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên.