Hai em bé trong rừng rậm

CÓ HAI EM BÉ, một  trai và một gái, đang đến trường. Chúng phải đi qua một khu rừng rậm và đẹp. Trên đường thì nóng và bụi, nhưng trong rừng lại mát và vui.

- Chị biết không, chúng mình vẫn còn kịp giờ tới trường - Cậu em trai nói với chị gái - Lúc này, ở trường học bức bối và buồn lắm, còn trong rừng thì lại rất vui. Chị có nghe thấy tiếng chim hót đó không, những con sóc chuyền trên các cành cây, chúng mình vào rừng chứ?

Cô chị thấy thích lời đề nghị của em trai. Thế là, hai em bé vứt những cuốn sách học vần xuống cỏ, nắm tay nhau chui vào giữa những bụi cây xanh tốt, dưới những gốc bạch dương non. Trong rừng, quả là vui và náo nhiệt. Những chú chim như không ngừng bay lượn, kêu hót vang trời. Những con sóc chuyền đi chuyền lại trên các cành cây. Những con côn trùng chạy lăng xăng trong cỏ.

Thoạt đầu, hai em bé nhìn thấy con bọ dừa màu vàng. Chúng nói:

- Hãy chơi với chúng mình đi!

- Tớ rất muốn chơi, nhưng tớ không có thì giờ. Tớ còn phải kiếm bữa trưa cho mình - Bọ dừa đáp.

Hai em bé gặp Ong vàng, lại đề nghị:

- Hãy chơi với chúng mình đi!

- Tôi không có thì giờ chơi với các bạn - Con ong thành thực đáp - Tôi còn phải kiếm mật.

- Thế còn bạn có thì giờ chơi với chúng mình một lát không? - Hai em bé hỏi con kiến.

Nhưng kiến chẳng có thì giờ đâu mà nghe chúng nói. Kiến còn bận tha cọng rơm lớn gấp ba người nó để xây tổ.

Hai em bé quay về phía con sóc, đề nghị nó chơi với chúng. Nhưng con sóc đã nguẩy cái đuôi mềm mại và đáp rằng nó còn bận dự trữ hồ đào cho mùa đông. 

Tương tự, con bồ câu cũng nói với chúng: "Tôi đang xay tổ cho đàn con bé bỏng của tôi". Chú thỏ con màu xám bận chạy đến suối rửa cái mõm nhỏ của nó. Bông hoa dâu tây màu trắng cũng chẳng có thời gian để chơi với chúng, nó còn lợi dụng lúc thời tiết tốt để kịp biến thành một quả dâu tây ngon ngọt.

Hai em bé bắt đầu cảm thấy buồn vì ai nấy đều bận và không muốn chơi với chúng. Chúng chạy tới bên con suối. Con suối đang chảy róc rách trên những viên đá qua cánh rừng. Chúng nghĩ "chắc con suối không có việc gì làm" nên đề nghị:

- Hãy chơi với chúng mình đi!

- Sao, tôi mà chẳng có việc gì để làm à? - Con suối róc rách một cách giận dữ - Các bạn là những kẻ lười biếng. Hãy nhìn tôi này, tôi làm việc suốt ngày đêm, không hề có phút nghỉ. Phải chăng tôi không hát cho con người và các loài thực vật nghe? Ngoài tôi ra, thử hỏi ai giặt quần áo, làm quay những chiếc cối xay, đẩy những chiếc thuyền và dập tắt các đám mây? Ồ, tôi làm biết bao là việc. Tôi phải làm đến chóng cả mặt - con suối nói thêm rồi lại tiếp tục chảy róc rách trên các viên đá.

Hai em bé càng buồn thêm. Chúng nghĩ tốt hơn là hãy đi học đã, rồi sau hãy vào rừng. Nhưng liền lúc đó, em trai nhìn thấy một con chim chích xinh xắn đang đậu trên chiếc cành xanh tốt. Hình như, nó đang đứng yên và hót lên một điệu vui.

- Này, anh chàng ca sĩ vui vẻ kia ơi! - Cậu bé nói to với chim chích - Hình như anh chẳng có việc gì làm phải không, hãy chơi với chúng mình đi!

- Sao, tôi mà không có việc làm ư? - Chim chích bực mình hỏi lại - Phải chăng tôi suốt ngày không bắt ruồi để nuôi con? Tôi mệt mỏi đến nỗi không cất cánh lên được. Lúc này, tôi đang ru đàn con nhỏ của tôi đây. Còn hôm nay, các bạn đã làm gì hở các bạn lười kia? Không đến lớp, không học bài, chạy vào rừng chơi và ngăn cản người khác làm việc. Tốt hơn hết là hãy trở lại trường và nên nhớ rằng, chỉ người nào làm xong nhiệm vụ của mình thì người đó mới có thể nghỉ ngơi và vui chơi một cách thoải mái.

Hai em bé cảm thấy xấu hổ. Chúng lập tức trở về trường, tuy muộn nhưng bù lại chúng học rất chăm.

Bác rất thương loài vật

Lúc ở chiến khu, Bác Hồ nuôi một con chó, một con mèo và một con khỉ. Thông thường thì ba loài đó vốn chẳng ưa nhau. Không biết Bác dạy thế nào mà chúng lại quấn quýt nhau, thường đùa giỡn, không trêu chọc nhau bao giờ.

Bộ ria của mèo mướp

Nhà Nhật Minh có nuôi một chú Mèo mướp. Một hôm, Nhật Minh vừa đi học về, vội vã chạy ra sân chơi đùa với Mèo mướp. Cậu bé nhìn thấy bộ râu của Mèo mướp thật là lộn xộn, sợi thì ngắn quá, sợi thì dài quá, bèn nghĩ...

Tôi xin chữa bệnh cho ngài

Ô-guyn là một người chỉ thích ăn luôn miệng và ít hoạt động thân thể. Người gã béo ục ịch quá đỗi, có lúc tưởng nghẹt thở.

Bình nước và con cá vàng

I-ren Giô-li-ô Quy-ri sinh ra trong một gia đình khoa học. Mẹ bà là Ma-ri Quy-ri hai lần được Giải thưởng Nô-ben (1903, 1911). Bố của bà là Pi-e Quy-ri, được Giải thưởng Nô-ben năm 1903 cùng với vợ.

Bí quyết của Balzac

Balzac là nhà văn nổi tiếng của nước Pháp sống ở thế kỉ XIX. Những tác phẩm của ông khắc họa một cách chân thực cuộc sống của từ tầng lớp vương công quý tộc đến những người dân thường nghèo khổ...

Chú Đỗ con

Một chú Đỗ con ngủ khì trong cái chum khô ráo và tối om suốt một năm. Một hôm tỉnh dậy chú thấy mình nằm giữa những hạt đất li ti xôm xốp. Chợt có tiếng lộp độp bên ngoài.

Cô con gái út của ông mặt trời

Ông mặt trời có rất nhiều con nhưng chỉ có một cô con gái duy nhất là Út Trăng xinh đẹp, bé bỏng.

Dê Đen và Dê Trắng

Dê đen và Dê trắng cùng sống trong một khu rừng. Hàng ngày, cả hai thường đến uống nước và tìm cái ăn ở trong khu rừng quen thuộc...

Bàn tay mẹ

Bình yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Tay mẹ không trắng đâu. Bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay gầy gầy, xương xương. Bình rất thích áp hai bàn tay của mẹ vào má. Hai bàn tay xoa vào má cứ ram ráp nhưng không hiểu sao Bình rất thích.