Ngày vui của Bé

Cúc cúc cúc… úc… Bé vừa tròn môi gọi vừa rải nắm gạo ra sân cho bầy gà con quây tụ lại. Chỉ loáng một cái là gà mẹ đã tập hợp đàn con một cách đông đủ. Bé lấy làm hài lòng lắm. Mà sao không có gà cha nhỉ? Cha nó chết sớm hay bỏ mẹ con nó rồi? Nhưng dù sao thì lũ gà con cũng chẳng buồn như Bé đầu vì chúng còn có chị có em để mà vui chơi. Còn Bé, Bé chỉ có mỗi một mình thôi.

Mấy hôm nay bố mẹ Bé lại giận nhau. Người lớn thật lạ! Mỗi khi họ giận nhau thì có chuyện gì cũng phải nhờ trẻ con truyền đạt lại. Chẳng hạn như: “Bảo bố mày chở đi học. Mẹ mệt lắm”, hoặc “Mày bảo có ai ăn cơm thì tự giác mà ăn, khỏi phải mời nhiều”, “Sẩy cha ăn cơm với cá. Sẩy mẹ liếm lá gặm xương con ạ!”… Thậm chí Bé đưa giấy mời họp phụ huynh thì nghe mẹ nói như nói với người lớn ấy, rất là khó hiểu: “Mời ai thì người đó đi, sao mày lại đưa cho tao”. Bé hoàn toàn chẳng thích mình là nhân vật quan trọng kiểu như thế!

Sáng nay cô giáo lại đưa cho Bé một cái giấy mời họp phụ huynh, cô còn nói thêm: “Hạnh Ly được phần thưởng xuất sắc nhất toàn khối Hai, về bảo bố mẹ thưởng nhiều vào nhé”. Lúc ấy, Bé sướng rơn trong bụng, trên đường về Bé vừa đi vừa hát. Nhưng khi bước vào căn nhà vắng ngắt thì Bé bỗng sực nhớ bố mẹ đang giận nhau. Bé liền im lặng ngay.

Bây giờ nhìn đàn gà con tung tăng nhặt gạo, Bé cảm thấy yên tâm hơn trong lòng. Lẽ ra Bé phải vui hơn vì Bé có mẹ, lại có cả bố nữa. Làm thế nào để bố mẹ làm lành với nhau nhỉ?

Lấy trong cặp ra tờ giấy mời đọc lại, mọi nỗi buồn trong lòng Bé bỗng chốc như tan biến cả. Cả bố và mẹ đều giống nhau ở chỗ rất thích Bé đạt điểm mười hoặc được nhận giấy khen, phần thưởng. Vậy thì Bé phải làm thế nào để cả hai người đến trường dự lễ phát thưởng. Bố mẹ sẽ có cơ hội làm lành với nhau thôi mà. Có điều trong tờ giấy mời, cô giáo lại chỉ ghi “Mời ông…” chứ không có “Mời bà…”. Làm thế nào, làm thế nào bây giờ nhỉ?

A, Bé nghĩ ra một cách rồi đây. Bé khoá vội cửa lại chạy đến nhà cô giáo. Trời rất nắng, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng mà Bé chẳng cảm thấy gì cả. Cô giáo đang nấu cơm ở trong nhà. Nếu như mọi bận thì Bé rụt rè đứng ngoài chứ chẳng dám bước vào nhà cô, còn hôm nay Bé quên cả sợ hãi, vừa đi vào bên trong vừa nói như không kịp thở:

– Thưa cô, con xin cô mời cả mẹ nữa ạ.

Cô vẫn chưa hết ngạc nhiên và chưa hiểu ra ý Bé. Cô liếc tờ giấy mời trên tay Bé:

– Có chuyện gì vậy em? Giấy mời ghi lộn tên à?

– Thưa cô không ạ, là vì… cô chỉ mời bố đi họp mà không mời mẹ. Con muốn cả hai người cùng đi ạ!

Cô giáo bỗng phì cười:

– Cô mời bố thì có nghĩa là cả mẹ nữa đấy, ai đi cũng được, có cả hai càng tốt chứ sao nào?

Bé thở phào và mạnh dạn hẳn lên:

– Con muốn cô ghi thêm cả chữ “Bà” nữa vì bố mẹ con đang giận nhau.

– À, ra thế, để cô ghi ngay bây giờ đây. Tội nghiệp, nắng như thế này! Để cô về nhà cùng với em cho vui nhé!

Ngày hôm ấy với Bé đúng là một ngày vui nhất đời. Vì bố mẹ đã làm lành với nhau, lại còn có vẻ rất hạnh phúc nữa khi cô giáo cho họ biết tin Bé được khen thưởng là học sinh xuất sắc nhất của khối lớp Hai.

Đất quý, đất yêu

Ngày xưa, có hai người khách du lịch đến nước Ê-ti-ô-pi-a. Họ đi khắp đất nước thăm đường sá, núi đồi, sông ngòi. Vua nước Ê-ti-ô-pi-a mời họ vào cung điện, mở tiệc chiêu đãi và tặng họ nhiều vật quý. Sau đó vua sai một viên quan đưa khách xuống tàu.

Người thợ săn và những chú chim bồ câu

Ở ngoài một ngôi làng nọ, có một cây đa rất lớn. Phía trên cây, có nhiều loại chim khác nhau làm tổ. Còn dưới những tán lá, khách bộ hành thường ngồi lại nghỉ ngơi sau khi đi một chặng đường dài...

Mẹ con nhà Chuối

Gió ào qua khu vườn. Chuối con run rẩy nép sát vào mẹ. Lớn tướng rồi mà nó vẫn chưa hết sợ cái lão Gió bấc có ngọn roi giá buốt này. Tấm áo mỏng tang trên mình nó chưa đủ che kín thân.

Người ăn xin

Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại…

Mùa hè giầy đi đâu?

Đầu mùa hè các đồ vật chơi trò trốn tìm. Viên Bi trốn kĩ đến nỗi trời tối mà không ai tìm được Bi cả. Viết Chì vẽ một cây Đèn Pin để đi tìm Bi. Đèn soi vào góc bàn, hộc tủ, túi áo, xó nhà và soi cả trong kẹt cửa nữa...

Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa.

Người viết sử và quan tề tướng

Ngày xưa ở bên Trung Quốc, vua nước Tấn là Tấn Linh Công định giết tề tướng Triệu Thuẫn. Thuẫn hay tin định trốn ra nước ngoài thì người cháu là Triệu Xuyên khuyên đừng đi vội, hãy tạm lánh ra ngoại thành.

Cái gì quý nhất?

Một hôm, trên đường đi học về, Hùng, Quý và Nam trao đổi với nhau xem ở trên đời này, cái gì quý nhất.

Đôi bạn

Làng Mèo Tà Pình và làng Mán Động Hía thù nhau từ đời này qua đời khác chỉ vì cái chuyện giữa nhà thống lí Mèo và nhà vua Mán.