Quả táo của ai?

Trời về cuối thu. Từ lâu cây đã rụng lá. Cây táo giữa rừng chỉ còn mỗi một quả.

Vào một buổi sang, chú Thỏ chạy chơi, chợt trông thấy quả táo treo lơ lửng trên cành.

Nhưng làm sai hái được? Táo ở tít trên cành cao, Thỏ nhảy mãi không tới được.

Vừa lúc ấy, một chú Quạ đang đậu trên cây thông gần đấy kêu lên mấy tiếng: “Quạ… quạ… quạ…”.

Thỏ nhìn lên, gọi Quạ:

– Anh Quạ ơi! Hái hộ tôi quả táo!

Quạ rời cành thông, bay sang cây táo và vặt quả. Nhưng mỏ Quạ không giữ nổi quả táo. Quả táo rơi xuống trúng vào Nhím đang ngủ dưới gốc cây và cắm ngay vào lông Nhím.

Nhím ù té chạy.

Thỏ vội kêu lên:

– Anh Nhím! Đứng lại! Đứng lại! Anh mang táo của tôi đi đâu thế?

Nhím dừng lại, cãi:

– Táo của tôi chứ! Quả táo rụng, tôi bắt được kia mà.

Liền lúc đó, Quạ cũng bay đến bảo:

– Cãi nhau làm gì? Quả táo của tôi. Chính tôi hái kia mà!

Cả ba không chịu nhường nhịn, cứ tranh nhau xem quả táo quả táo của ai.

Vừa lúc đó, Gấu đi tới. Giọng bác ồm ồm:

– Có chuyện gì mà làm ầm ĩ lên thế?

Cả ba cùng tranh nhau kể đầu đuôi câu chuyện và nhờ bác Gấu phân xử hộ.

Bác Gấu suy nghĩ một lát, rồi hỏi:

– Ai trông thấy táo?

– Cháu, cháu thấy! – Thỏ nhanh nhảu đáp.

– Ai hái táo?

– Cháu, cháu hái ạ! – Quạ vội kêu lên.

– Được rồi? Thế ai bắt được táo?

– Cháu, chính cháu bắt được! – Nhím nói.

Bác Gấu gật gật đầu, phân xử:

– Cả ba đều đúng. Cả ba đều có công. Vậy thì cháu nào cũng được ăn táo.

– Nhưng chỉ có một quả thôi kia mà, vậy ai ăn, ai đừng? – Nhím, Thỏ, Quạ đều nói.

– Có gì khó đâu! – Bác Gấu nói – Bổ quả táo ra làm nhiều phần bằng nhau, mỗi cháu lấy một phần.

Tất cả đều thốt lên:

– A, ra thế! Vậy mà trước đây bọn cháu không nghĩ ra được!

Nhím nhanh nhẩu đem quả táo bổ ra làm tư.

Nhím đưa một miếng cho Thỏ:

– Này, phần cậu. Cậu trông thấy táo trước tiên.

Miếng thứ hai, Nhím đưa cho Quạ:

– Đây, phần cậu. Công cậu hái táo.

Miếng thứ ba, Nhím giữ cho mình:

– Phần này của Nhím, vì Nhím nhặt được.

Còn miếng thứ tư, Nhím đưa bác Gấu:

– Còn phần này dành để biếu bác Gấu:

– Bác có công gì đâu? – Gấu ngạc nhiên hỏi.

Quạ nhanh nhảu đáp:

– Bác phân xử công bằng và còn làm cho chúng cháu sáng dạ ra nữa.

Thế là cả bốn đều vui vẻ ăn phần táo của mình.

Học như cuốc kêu mùa hè

Ngày xưa, Chích Chòe và Cuốc cùng học một lớp. Chích chòe tuy nhỏ nhưng ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành nên được cô giáo yêu, các bạn mến, bố mẹ thương.

Dế Mèn bênh vực kẻ yếu

Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài. Tôi chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Đi được vài bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuội.

Anh hùng Núp ở Cu-ba

Đất nước đứng lên là cuốn tiểu thuyết của nhà văn Nguyên Ngọc viết về chặng đường chiến đấu anh dũng của anh hùng Núp và đồng bào Tây Nguyên bất khuất, kiên cường chống thực dân Pháp xâm lược.

Có chí thì nên

Đầu năm học, Bắc được bố đưa đến trường. Bố cậu nói với thầy giáo: Xin thầy kiên nhẫn, thật kiên nhẫn, vì con tôi tối dạ lắm!

Chú vẹt tinh khôn

Một người lái buôn Ba Tư (Iran ngày nay) trong một chuyến vượt sang Trung Phi mang về một chú vẹt rất đẹp. Chú vẹt có cái mào đỏ và bộ lông xanh biếc óng ánh. Người lái buôn yêu vẹt lắm...

Chú vịt bầu

Nhìn thân hình gầy guộc của mẹ, Mai muốn ứa nước mắt. Em biết mẹ nói thoái đi như thế cho mình yên tâm chứ không thuốc men thì làm sao khỏi bệnh được.

Món quà tặng mẹ

Tôi vội vã bước vào tiệm trong mall để sắm khẩn cấp mấy món qùa giáng sinh vào phút cuối cho đứa con gái. Kinh hãi nhìn đám đông, có lẽ tôi sẽ bị kẹt trong tiệm đến muôn đời, trong khi việc phải làm còn chồng chất...

Kho báu của cha

Ngày xưa, có hai vợ chồng người nông dân kia quanh năm hai sương một nắng, cuốc bẫm cày sâu. Hai ông bà thường ra đồng từ lúc gà gáy sáng và trở về nhà khi đã lặn mặt trời.

Suối nguồn và dòng sông

Có một dòng sông xinh xắn, nước trong vắt. Đây nước soi cả trời mây lồng lộng. Ban đêm, mặt nước lấp lánh trăng sao. Thật huyền ảo và thơ mộng. Dòng Sông ấy là con của bà mẹ Suối Nguồn.