Quả táo của ai?

Trời về cuối thu. Từ lâu cây đã rụng lá. Cây táo giữa rừng chỉ còn mỗi một quả.

Vào một buổi sang, chú Thỏ chạy chơi, chợt trông thấy quả táo treo lơ lửng trên cành.

Nhưng làm sai hái được? Táo ở tít trên cành cao, Thỏ nhảy mãi không tới được.

Vừa lúc ấy, một chú Quạ đang đậu trên cây thông gần đấy kêu lên mấy tiếng: “Quạ… quạ… quạ…”.

Thỏ nhìn lên, gọi Quạ:

– Anh Quạ ơi! Hái hộ tôi quả táo!

Quạ rời cành thông, bay sang cây táo và vặt quả. Nhưng mỏ Quạ không giữ nổi quả táo. Quả táo rơi xuống trúng vào Nhím đang ngủ dưới gốc cây và cắm ngay vào lông Nhím.

Nhím ù té chạy.

Thỏ vội kêu lên:

– Anh Nhím! Đứng lại! Đứng lại! Anh mang táo của tôi đi đâu thế?

Nhím dừng lại, cãi:

– Táo của tôi chứ! Quả táo rụng, tôi bắt được kia mà.

Liền lúc đó, Quạ cũng bay đến bảo:

– Cãi nhau làm gì? Quả táo của tôi. Chính tôi hái kia mà!

Cả ba không chịu nhường nhịn, cứ tranh nhau xem quả táo quả táo của ai.

Vừa lúc đó, Gấu đi tới. Giọng bác ồm ồm:

– Có chuyện gì mà làm ầm ĩ lên thế?

Cả ba cùng tranh nhau kể đầu đuôi câu chuyện và nhờ bác Gấu phân xử hộ.

Bác Gấu suy nghĩ một lát, rồi hỏi:

– Ai trông thấy táo?

– Cháu, cháu thấy! – Thỏ nhanh nhảu đáp.

– Ai hái táo?

– Cháu, cháu hái ạ! – Quạ vội kêu lên.

– Được rồi? Thế ai bắt được táo?

– Cháu, chính cháu bắt được! – Nhím nói.

Bác Gấu gật gật đầu, phân xử:

– Cả ba đều đúng. Cả ba đều có công. Vậy thì cháu nào cũng được ăn táo.

– Nhưng chỉ có một quả thôi kia mà, vậy ai ăn, ai đừng? – Nhím, Thỏ, Quạ đều nói.

– Có gì khó đâu! – Bác Gấu nói – Bổ quả táo ra làm nhiều phần bằng nhau, mỗi cháu lấy một phần.

Tất cả đều thốt lên:

– A, ra thế! Vậy mà trước đây bọn cháu không nghĩ ra được!

Nhím nhanh nhẩu đem quả táo bổ ra làm tư.

Nhím đưa một miếng cho Thỏ:

– Này, phần cậu. Cậu trông thấy táo trước tiên.

Miếng thứ hai, Nhím đưa cho Quạ:

– Đây, phần cậu. Công cậu hái táo.

Miếng thứ ba, Nhím giữ cho mình:

– Phần này của Nhím, vì Nhím nhặt được.

Còn miếng thứ tư, Nhím đưa bác Gấu:

– Còn phần này dành để biếu bác Gấu:

– Bác có công gì đâu? – Gấu ngạc nhiên hỏi.

Quạ nhanh nhảu đáp:

– Bác phân xử công bằng và còn làm cho chúng cháu sáng dạ ra nữa.

Thế là cả bốn đều vui vẻ ăn phần táo của mình.

Mèo Vàng vào thành phố

Trong vương quốc động vật, Sư tử Haker là Quốc vương. Một hôm, Quốc vương mở một cuộc họp khẩn cấp...

Hạt đậu thơm

Một người cha có ba cậu con trai. Hằng ngày, người cha lên rừng đốn củi, để lại cho các con một bát đậu đã luộc để ăn.

Đồng mười xu

Hôm ấy, mẹ Cốt bảo: Cốt, con cầm mười xu ra hiệu mua bánh mì nhé! Đi từ từ thôi kẻo vấp ngã...

Bé Mai đã lớn

Bé Mai rất thích làm người lớn. Bé thử đủ mọi cách: bé đi dép của mẹ, bé cài trâm lên mái tóc theo kiểu của cô. Bé lại còn đeo đồng hồ tay nữa. Nhưng chẳng có kết quả. Mọi người chỉ nhìn bé, cười chế giễu.

Lời bác giữ kho

Thường ngày, Dạ Dày là một bác giữ kho làm việc giỏi. Kho của bác không bao giờ giữ lại lâu một thứ gì. Bác thường dặn cậu Mồm: Bất cứ làm việc gì cũng phải có kế hoạch. Ăn cũng thế, phải điều độ.

Một phát minh nho nhỏ

Ma-ri-a là một cô bé rất thích quan sát. Một hôm, trong phòng khách, cô bé nhận thấy mỗi lần gia nhân bưng trà lên, bát đựng trà thoạt đầu rất dễ trượt trong đĩa.

Một phút

Mọi người trong gia đình đều có tính cẩn thận và quý trọng thời giờ, chỉ trừ có Mi-chi-a. Mi-chi-a bao giờ cũng chậm trễ hơn người khác. Đến giờ ăn, mọi người đã ngồi vào bàn, chỉ thiếu Mi-chia-a.

Một người chính trực

Tô Hiến Thành làm quan triều Lý, nổi tiếng là người chính trực. Năm 1175, vua Lý Anh Tông mất, di chiếu cho Tô Hiến Thành phò thái tử Long Cán, con bà thái hậu họ Đỗ, lên ngôi.

Chồn con lười học

Chồn mướp sống ở khu rừng thông, vì là con một nên cậu được cha mẹ cưng chiều vô cùng. Tới tuổi đi học rồi, nhưng chồn mướp vẫn không chịu đến trường, chỉ rong chơi mà thôi. Vì được nuông chiều quá, chồn mướp đâm ra bướng bỉnh...