Trò chuyện với loài chim

Như con em bao gia đình nông dân nghèo ở làng Phú Thạch dưới chân núi Bạch Mã, ngày ngày, Trương Cảm phải theo cha vào rừng kiếm sống. Mỗi khi đi rừng, Cảm rất thích nghe tiếng chim hót. Nghe rồi mê quá liền cố bắt chước. Đến năm học lớp 6 thì Cảm đã có thể bắt chước được tiếng của nhiều loài chim : lúc líu ríu gọi bầy, lúc véo von thánh thót, lúc cao giọng thách thức, khi lại chành choẹ như hờn ghen…

Năm tháng trôi qua, cậu bé Cảm ngày nào đã trở thành thanh niên. Cả vùng biết lòng say mê rừng và biệt tài gọi chim rừng của anh.

Một ngày, vào năm 1989, đoàn chuyên gia của Quỹ Thế giới Bảo vệ các loài thú hoang dã về khảo sát tại Vườn Quốc gia Bạch Mã để tìm hiểu về loài trĩ sao – loài chim quý hiếm đã được ghi vào Sách đỏ. Biết Trương Cảm hiểu tập tính và bắt chước được tiếng kêu của trĩ sao, Chi cục Kiểm lâm mời anh vào làm nhân viên của Chi cục. Lúc đầu, anh được giao nhiệm vụ nuôi chim thú quý bị lâm tặc bẫy. Thường những con chim, thú này khi về đến tay kiểm lâm thì đã yếu lắm, một số con còn bị thương, nếu không biết cách nuôi thì chúng sẽ chết. Nhờ bàn tay khéo léo của Cảm mà lũ chim, thú này không chỉ thoát chết mà còn sống thoải mái như trong môi trường tự nhiên.

Trương Cảm làm việc ở Trạm Kiểm lâm tít trên đỉnh Bạch Mã cao hơn 1600 mét, quanh năm mây phủ. Ngoài những lúc tuần tra bảo vệ rừng, Cảm còn kiêm luôn cả hướng dẫn viên du lịch, phục vụ khách tham quan. Những lúc rỗi rãi, anh lại gọi chim ra chơi với mình. Cảm khum khum hai lòng bàn tay, đưa lên miệng, má phồng lên “Ro ro ro!” Đó là tiếng khướu gọi bạn. Một đàn khướu từ đâu đó bỗng bay đến hót vang. Lát sau, anh chuyển sang tiếng chim gáy “Cúc cu… u… u”, khiến mấy con chim gáy đang mải miết ăn ở xung quanh Trạm dỏng cổ lên gáy ầm ĩ. Cảm cho biết trong 333 loài chim ở Vườn Quốc gia Bạch Mã, anh đã gọi được hơn 200 loài.

Không chỉ gọi được chim, anh còn hiểu rõ tập tính của từng loài nữa: Ma mãnh, đẻ mà không làm tổ là tu hú, bìm bịp và bắt cô trói cột. Chúng cứ rình tổ chim quyên vắng chủ là tha trứng đi rồi đẻ trứng vào đó, báo hại chim quyên è cổ ra nuôi lũ “xanh vỏ, đỏ lòng”. Loài dũng mãnh và có tính cộng đồng cao là chim chơ rao (chèo bẻo). Con diều hâu nào bay qua có ý định ăn cắp trứng là cả bầy chơ rao bay lên vừa mổ vừa kêu ầm ĩ. Mặc dù chỉ to bằng một phần mười diều hâu nhưng lũ chơ rao cũng đánh cho diều hâu phải chảy máu đầu mà bay dạt đi chỗ khác. Loài chim “đa thê” nhất là trĩ, một chim trống có tới 3, 4 chim mái. Ngược lại, loài khướu rất chung tình. Trước đây có người thợ săn bẫy được con khướu trống, ba năm sau quay lại, con khướu mái vẫn ở đó, buồn bã, ủ rủ, đơn độc, ngày ngày cất lên tiếng kêu thảm thiết, não nề.

Trong những năm tháng làm việc ở Vườn Quốc gia Bạch Mã, Trương Cảm đã không nhớ nổi bao nhiêu lần biểu diễn tài nghệ bắt chước tiếng chim, phục vụ khách tham quan trong và ngoài nước.

Giai thoại về bản xô-nát Ánh trăng

Gần 200 năm trước đây, nằm bên bờ sông Ranh, miền tây nước Đức, có một thị trấn bé nhỏ và nghèo nàn. Đó là thành phố Bon ngày nay, quê hương của nhà soạn nhạc vĩ đại Bét-tô-ven.

Cá Mập và Cá Kiếm

Một hôm, Cá Kiếm mẹ đưa con đến một khe đá, bảo cá con ở yên một chỗ để cá mẹ đi kiếm ăn. Một lát sau, một con Cá Mập đến cửa khe đá, khóc lóc nói với cá con...

Khó và dễ

Sau khi Columbus tìm ra châu Mỹ, mọi người tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng ông. Có một quý tộc nọ cho rằng phát hiện ra một châu lục là chuyện dễ dàng, ai cũng có thể làm được, không có gì là ghê gớm cả...

Món quà của cô giáo

Hôm thứ hai đầu tuần, cô giáo Hươu Sao nói với cả lớp mẫu giáo lớn: Các con sắp được nghỉ hè rồi. Tuần này ai được phiếu bé ngoan, cô sẽ tặng cho một món quà...

Sự tích con Ong

Ngày xưa, có một người đàn bà tên là nàng Ong. Nàng Ong làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn nghèo túng vì nhà đông miệng ăn. Nàng Ong mong các con khôn lớn để đỡ đần mình.

Chú ngã có đau không?

Vào đầu năm 1954, tiết trời đã sang xuân, nhưng ở Việt Bắc vẫn còn rét. Gió bấc thổi mạnh, mưa phùn lâm râm gây nên cái lạnh buốt, Bác vẫn làm việc rất khuya.

Hai chú gấu tham ăn

Ngày xửa ngày xưa, ở một khu rừng rậm nọ chưa từng có ai đặt chân đến, có một con gấu mẹ và hai chú gấu con. Gấu mẹ đã già rồi, nhưng hàng ngày vẫn phải cặm cụi đi kiếm ăn về nuôi hai con của mình...

Đồ dùng để ở đâu?

Minh nhìn lên đồng hồ. Đã đến giờ đi học. Minh cuống cuồng tìm quần áo để mặc. Nhưng chú bé không thấy quần dài, không thấy áo, không thấy dép đâu cả.

Ếch mẹ may quần áo

Ếch mẹ ngồi bên bờ ao khóc thút thít, thì ra là những đứa con nhỏ của nó đã bị dòng nước cuốn đi mất rồi. Cóc mẹ nhìn thấy thế mới nói: Cô Ếch à, đừng khóc nữa, phải giữ gìn sức khỏe của mình nữa đấy...