Ai đáng khen nhiều hơn

Một nhà kia, có hai anh em Thỏ ở với mẹ. Bố đi làm xa nên cậu nào cũng muốn tỏ ra là đứa bé ngoan, biết thương mẹ nhiều nhất. Thỏ anh biết mình lớn hơn nên lúc nào cũng nhường nhịn em. Song Thỏ em thì cứ muốn được mẹ khen nhiều hơn anh.

Một hôm, Thỏ mẹ bảo hai anh em:

– Hôm nay, các con được nghỉ học. Thỏ anh lên rừng kiếm cho mẹ mười chiếc nấm hương. Thỏ anh vào đồng cỏ hái cho mẹ mười bông hoa thật đẹp. Đường hơi xa, các con đi phải cẩn thận, đừng có la cà ở đâu nhé!

Hai anh em vâng lời, hăng hái đi ngay.

Thỏ em hăm hở chạy một mạch ra đồng cỏ.Tới nơi,chưa vội hái ngay những bông hoa vừa trông thấy,cậu ta đi vòng một lượt,chọn khóm đẹp nhất,bông nào rực rỡ nhất mới hái.Ra khỏi đồng cỏ,cậu ta chạy một mạch về nhà khoe với mẹ:

– Mẹ ơi,con mang hoa đẹp về đây này ! Mẹ khen con đi !

Mẹ đón lấy bó hoa xuýt xoa:

– Hoa đẹp quá ! Hoa đẹp quá !

Thỏ em hớn hở:

– Mẹ khen con đi ! Con không la cà tí nào ở dọc đường đâu mẹ ạ !

Thỏ mẹ nhìn con âu yếm:

– Con mẹ ngoan quá! Thế trên đường đi con có gặp ai, có thấy gì không?

Thỏ em nhanh nhảu:

– Có. Con thấy cái Sóc – con bé con nhà bác Sóc Vàng – đứng khóc ở bên gốc ổi. Nó hư,mẹ nhỉ?

– Con có hỏi vì sao Sóc khóc không ?

– Không, mẹ ạ! Con sợ ở nhà mẹ mong.

Thỏ mẹ nghe xong không hỏi thêm gì nữa.

Một lúc, khá lâu sau mới thấy Thỏ anh về, chiếc giỏ đeo bên sườn đầy những nấm hương và mộc nhĩ. Thỏ anh vừa chào mẹ vừa bốc từ trong túi áo ra từng nắm hạt dẻ đưa cho em:

– Em thích hạt dẻ, anh mang về cho em đây!

Thỏ mẹ hỏi:

– Sao con hái nhiều nấm thế?

Thỏ anh tươi cười:

– Cũng một công đi,con hái nhiều để dành lần sau, mẹ ạ!

Thỏ mẹ lại hỏi:

– Sao con đi lâu vậy?

Thỏ anh thưa:

– Thưa mẹ, trên đường về, con còn giúp cô Gà Hoa Mơ.

– Cô Gà Hoa Mơ làm sao?

– Dạ, Cô Gà Hoa Mơ dẫn đàn con đi ăn bị lạc mất một đứa. Con phải dừng lại giúp cô tìm cậu Gà Nhép. Vì vậy, con về chậm, mẹ ạ!

Nghe Thỏ anh nói xong, Thỏ mẹ mỉm cười gật đầu, gọi cả hai anh em đến gần, nói:

– Các con của mẹ! Các con rất đáng khen vì đã biết vâng lời mẹ. Thỏ em luôn luôn nghĩ tới mẹ là đúng. Song Thỏ anh còn biết nghĩ tới người khác, biết hái thêm nấm cho mẹ, mang quà về cho em, giúp cô cô Hoa Mơ lúc khó khăn.

Các con nên nhớ rằng: Làm việc tốt không phải chỉ để được khen mà trước hết vì được giúp ích cho người khác.

Thỏ em hiểu ra, bẽn lẽn nói:

– Thưa mẹ, vâng ạ!

Chuyến du lịch của chú Gà Trống Choai

Có một chú gà trống choai có chiếc mào màu đỏ với cái đuôi vểnh lên rất hùng dũng. Chú rất thích đi du lịch. Chú rất mong được nhìn thấy biển vì vậy chú lên kế hoạch đi du lịch ra biển.

Hàng xóm của cô Dúi

Cô Dúi có ba người hàng xóm, đó là Ếch xanh, chị Rắn và chú Giun. Ếch xanh sống ở tầng dưới, là một ca sĩ nhạc Rock rất có cá tính. Buổi tối, Ếch thường khua chiêng đánh trống và hát rất to. Chị Rắn sống ở tầng trên là một cô giáo mầm non...

Hai người bạn tốt

Một hôm, Cá Chình đang bơi lội một mình dưới đáy biển thì bỗng nhiên nhìn thấy một bông hoa rất đẹp ở trên một hòn đá phía xa, bông hoa đó có màu tím, màu xanh và cả màu vàng nữa, thật là đặc biệt...

Hội võ mùa xuân

Mùa xuân năm 1753. Cây đào cổ thụ bên lễ đài thi võ đang trổ hoa đỏ thắm. Lễ đài được trang hoàng rực rỡ. Cờ xí rợp trời. Trên khán đài, đức vua Lê Hiển Tông, chúa Trịnh Doanh và đông đủ các quan đại thần đã tề tựu.

Chú Đất Nung

Tết Trung thu, cu Chắt được món quà. Đó là một chàng kị sĩ rất bảnh, cưỡi ngựa tía, dây cương vàng và một nàng công chúa mặt trắng, ngồi trong mái lầu son. Chắt còn một đồ chơi nữa là chú bé bằng đất em nặn lúc đi chăn trâu.

Chim Sơn Ca và Cu Cu

Nghe vợ, nhớ cả lời bạn, hơn nữa thật khó phân biệt Sơn Ca với Cu Cu sơ sinh, vì thế lòng Sơn Ca chồng dịu lại.

Sự tích ngày và đêm

Ngày xửa ngày xưa, Mặt Trăng, Mặt Trời và Gà Trống cùng sống với nhau trên trời. Mặt Trăng mặc cái áo màu trắng, Gà Trống đội một chiếc mũ màu đỏ. Mặt Trăng thích cái mũ đỏ của Gà Trống lắm.

Bàn tay mẹ

Bình yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Tay mẹ không trắng đâu. Bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay gầy gầy, xương xương. Bình rất thích áp hai bàn tay của mẹ vào má. Hai bàn tay xoa vào má cứ ram ráp nhưng không hiểu sao Bình rất thích.

Bóp nát quả cam

Giặc Nguyên cho sứ thần sang giả vờ mượn đường để xâm chiếm nước ta. Thấy sứ giặc ngang ngược đủ điều, Trần Quốc Toản vô cùng căm giận.