Người con gái miền đất đỏ

Buổi trưa năm 1947, giữa những lô cao su thẳng tắp, cô bé 14 tuổi Võ Thị Sáu úp mặt vào một thân cây khóc rưng rức. Sáng nay, giặc Pháp tràn qua Bà Rịa. Bọn giặc tàn ác vây chợ, đốt làng, giết hại bao người. Dựa oai bọn Pháp, tên cai tổng Tòng ngang nhiên ức hiếp dân lành. Sáu rất căm giận chúng.

Được giác ngộ, Sáu tham gia công tác cách mạng và được giao làm trinh sát của Đội Công an Xung phong quận Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa (nay thuộc huyện Long Đất, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu). Sáu thường ra vào nội thành nắm tình hình giặc, làm cả nhiệm vụ tiếp tế lương thực cho đồng đội ở chiến khu. Cô gái nhỏ dũng cám, gan dạ không biết sợ đêm tối và thú dữ trong rừng.

Hai năm sau, trong một trận đánh, bằng ba quả lựu đạn, Sáu đã giết được một tên quan ba Pháp và làm bị thương 20 tên lính. Lần khác, Sáu đã ném lựu đạn phá cuộc họp của tên tỉnh trưởng Lê Thành Tường.

Năm 1950, Sáu được lệnh về Bà Rịa giết tên cai tổng Tòng. Sáng hôm ấy, chị đột nhập vào phòng làm việc của tên Tòng, rút lựu đạn.

Bỗng có tiếng kêu lớn: “Lựu đạn !”

Tên Tòng hoảng hốt chui xuống gầm bàn. Một bàn tay to khoẻ túm chặt tay Sáu, bẻ quặt ra sau. Sáu bị giặc bắt, đưa về nhà tù Bà Rịa.

Sau trận đòn thù dã man, tên cai tù hội:

– Ai sai mày giết cai tổng Tòng? Mày liên lạc với ai?

Sáu hiên ngang nhìn tên cai tù, không thèm trả lời. Chiếc roi đuôi bò liên tục quất xuống thân hình gầy còm của Sáu nhưng không quật ngã được tinh thần bất khuất của chị. Bọn giặc đành chuyển Sáu về giam ở Khám Lớn Sài Gòn. Thời gian sau, có một tên phản bội khai báo toàn bộ hoạt động của Võ Thị Sáu, vì vậy Sáu bị đưa ra toà xét xử với lời tuyên án tử hình. Ngay sau đó chúng đày chị ra Côn Đảo.

Đêm 22-1-1952, tên cai ngục mở còng cho chị rồi dẫn chị đến phòng của chúa ngục Giắc-ti. Tên chúa ngục dụ dỗ:

– Mày còn trẻ lắm, cuộc đời của mày còn dài. Hãy suy nghĩ kĩ đi!

Sáu dõng dạc:

– Tôi còn trẻ nhưng tôi sẵn sàng hi sinh tuổi trẻ của tôi cho cách mạng, cho dân tộc.

Tên chúa ngục lồng lộn như thú dữ, lao vào đấm đá chị.

Sau đó, giặc đưa chị ra bãi bắn ở nghĩa trang Hàng Dương. Không hề khiếp sợ, chị Sáu cất cao giọng hát bài “Tiến quân ca”.

Đến bãi bắn thì trời vừa sáng. Đó là ngày 23-1-1952. Bọn giặc trói chị vào cột. Chị đưa mắt ngắm nhìn lần cuối cùng ánh ban mai đang rạng dần trên vòm trời xanh cao lồng lộng. Một tên lính rút trong túi ra tấm vải đen để bịt mắt chị. Chị nói to:

– Tao không sợ chết! Cứ để tao nhìn thấy viên đạn của chúng mày bắn vào ngực tao!

Rồi chị hô to:

– Việt Nam độc lập muôn năm!

Tám phát đạn đồng loạt nổ. Người con gái của vùng đất đỏ đã hi sinh anh dũng khi mới 19 tuổi xuân.

Để ta xuống

Lần đầu tiên Ngụy Vương gặp Tôn Tẫn, rất muốn thử tài của ông. Sau khi đã yên vị trên ghế, Ngụy Vương nói với quần thần: Hôm nay, ta ngồi trên điện để xem trong các khanh, ai có thể làm ta phải đi xuống...

Một người chính trực

Tô Hiến Thành làm quan triều Lý, nổi tiếng là người chính trực. Năm 1175, vua Lý Anh Tông mất, di chiếu cho Tô Hiến Thành phò thái tử Long Cán, con bà thái hậu họ Đỗ, lên ngôi.

Cây gạo cõng mặt trời

Dòng sông nhỏ chảy qua làm cánh đồng lúa bị tách làm đôi. Đường tách ấy, mùa hè nhuốm màu tím ngát của hoa bèo, mùa thu chuyển màu nước xanh biếc mây trời, mùa đông soi bóng những mảng lá vàng...

Cô chủ không biết quý tình bạn

Ngày xưa có một cô bé xinh xắn nuôi một con gà trống đẹp mã. Buổi sớm thức dậy, gà trống gáy – Ò ó o! Ò ó o! Xin chào cô chủ tí hon!

Con lợn nhỏ khôn ngoan

Ngày xưa có một con lợn nhỏ sống trong rừng rậm. Một hôm trời rét căm căm, có lão chó sói tìm đến hang, cất tiếng gọi: Chú lợn ơi! Chú cho ta vào nhà chú ngồi một tí cho đỡ lạnh.

Bác Hồ là thế đấy

Thời chống Mỹ, một buổi trưa, Hồ Chủ tịch đang chuẩn bị nằm nghỉ thì cần vụ vào báo cáo là Bác có khách. Khách là một cụ già ở Hưng Yên. Cùng đi với cụ có một vị lãnh đạo tỉnh. Trên xe còn có một thùng cá khá nặng.

Người bạn bí ẩn

Khi Thỏ con còn rất nhỏ, một năm nọ, vào mùa xuân, cây cối tươi tốt, Thỏ mẹ dẫn Thỏ con đến sườn núi chơi, Thỏ mẹ còn tự tay gieo một hạt giống cây xuống đất...

Bóp nát quả cam

Giặc Nguyên cho sứ thần sang giả vờ mượn đường để xâm chiếm nước ta. Thấy sứ giặc ngang ngược đủ điều, Trần Quốc Toản vô cùng căm giận.

Từ cậu bé làm thuê

Ông Nguyễn Sơn Hà là người khai sinh ra ngành sơn Việt Nam.