Người con gái miền đất đỏ

Buổi trưa năm 1947, giữa những lô cao su thẳng tắp, cô bé 14 tuổi Võ Thị Sáu úp mặt vào một thân cây khóc rưng rức. Sáng nay, giặc Pháp tràn qua Bà Rịa. Bọn giặc tàn ác vây chợ, đốt làng, giết hại bao người. Dựa oai bọn Pháp, tên cai tổng Tòng ngang nhiên ức hiếp dân lành. Sáu rất căm giận chúng.

Được giác ngộ, Sáu tham gia công tác cách mạng và được giao làm trinh sát của Đội Công an Xung phong quận Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa (nay thuộc huyện Long Đất, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu). Sáu thường ra vào nội thành nắm tình hình giặc, làm cả nhiệm vụ tiếp tế lương thực cho đồng đội ở chiến khu. Cô gái nhỏ dũng cám, gan dạ không biết sợ đêm tối và thú dữ trong rừng.

Hai năm sau, trong một trận đánh, bằng ba quả lựu đạn, Sáu đã giết được một tên quan ba Pháp và làm bị thương 20 tên lính. Lần khác, Sáu đã ném lựu đạn phá cuộc họp của tên tỉnh trưởng Lê Thành Tường.

Năm 1950, Sáu được lệnh về Bà Rịa giết tên cai tổng Tòng. Sáng hôm ấy, chị đột nhập vào phòng làm việc của tên Tòng, rút lựu đạn.

Bỗng có tiếng kêu lớn: “Lựu đạn !”

Tên Tòng hoảng hốt chui xuống gầm bàn. Một bàn tay to khoẻ túm chặt tay Sáu, bẻ quặt ra sau. Sáu bị giặc bắt, đưa về nhà tù Bà Rịa.

Sau trận đòn thù dã man, tên cai tù hội:

– Ai sai mày giết cai tổng Tòng? Mày liên lạc với ai?

Sáu hiên ngang nhìn tên cai tù, không thèm trả lời. Chiếc roi đuôi bò liên tục quất xuống thân hình gầy còm của Sáu nhưng không quật ngã được tinh thần bất khuất của chị. Bọn giặc đành chuyển Sáu về giam ở Khám Lớn Sài Gòn. Thời gian sau, có một tên phản bội khai báo toàn bộ hoạt động của Võ Thị Sáu, vì vậy Sáu bị đưa ra toà xét xử với lời tuyên án tử hình. Ngay sau đó chúng đày chị ra Côn Đảo.

Đêm 22-1-1952, tên cai ngục mở còng cho chị rồi dẫn chị đến phòng của chúa ngục Giắc-ti. Tên chúa ngục dụ dỗ:

– Mày còn trẻ lắm, cuộc đời của mày còn dài. Hãy suy nghĩ kĩ đi!

Sáu dõng dạc:

– Tôi còn trẻ nhưng tôi sẵn sàng hi sinh tuổi trẻ của tôi cho cách mạng, cho dân tộc.

Tên chúa ngục lồng lộn như thú dữ, lao vào đấm đá chị.

Sau đó, giặc đưa chị ra bãi bắn ở nghĩa trang Hàng Dương. Không hề khiếp sợ, chị Sáu cất cao giọng hát bài “Tiến quân ca”.

Đến bãi bắn thì trời vừa sáng. Đó là ngày 23-1-1952. Bọn giặc trói chị vào cột. Chị đưa mắt ngắm nhìn lần cuối cùng ánh ban mai đang rạng dần trên vòm trời xanh cao lồng lộng. Một tên lính rút trong túi ra tấm vải đen để bịt mắt chị. Chị nói to:

– Tao không sợ chết! Cứ để tao nhìn thấy viên đạn của chúng mày bắn vào ngực tao!

Rồi chị hô to:

– Việt Nam độc lập muôn năm!

Tám phát đạn đồng loạt nổ. Người con gái của vùng đất đỏ đã hi sinh anh dũng khi mới 19 tuổi xuân.

Quạ và đàn bồ câu

Quạ thấy đàn bồ câu được nuôi ăn đầy đủ, không phải đi kiếm thức ăn, không phải ăn xác thối, nó bôi trắng lông mình rồi bay vào chuồng bồ câu.

Tiếng kêu cứu

Bác Gấu bứt quả trên cây, mấy người thợ săn tới. Đàn Gà Rừng, trước khi bay, còn “quác, quác, quác” báo hiệu, bác Gấu chạy thoát.

Hai chú gấu tham ăn

Ngày xửa ngày xưa, ở một khu rừng rậm nọ chưa từng có ai đặt chân đến, có một con gấu mẹ và hai chú gấu con. Gấu mẹ đã già rồi, nhưng hàng ngày vẫn phải cặm cụi đi kiếm ăn về nuôi hai con của mình...

Nhím con và ngôi nhà bí đỏ

Sau cơn mưa, Nhím con phát hiện trên bãi cỏ có một quả bí đỏ to ơi là to. Nó đi vòng quanh quả bí và sung sướng cười phá lên, “Cuối cùng mình cũng có nhà mới rồi!” Thế rồi Nhím con đẩy quả bí đỏ đến dưới một gốc cây...

Dâu tây nhỏ

Một quả dâu tây nhỏ mặc chiếc váy màu đỏ tươi, đội một cái mũ xanh đang chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ. Dế mèn nhìn thấy Dâu tây liền nói “Dâu tây mới xinh đẹp làm sao, tôi hát một bài cho bạn nghe nhé"...

Gấu con bị sâu răng

Trong rừng có một chú Gấu con rất thích của ngọt. Mật ong, bánh gatô, các loại kẹo, chú ăn bao nhiêu cũng chẳng chán. Gấu con nhai kẹo suốt ngày. Nhiều hôm đi ngủ rồi mồm vẫn còn ngậm kẹo...

Quạ con yêu mẹ

Ở một khu rừng nọ, có những chú Quạ con rất đáng yêu sống cùng với mẹ. Hàng ngày Quạ mẹ bay đi bay lại rất vất vả. Ông Rùa già nói "Quạ mẹ này, sao ngày nào chị cũng bận rộn thế? Ngồi xuống nghỉ một lát đi, chúng ta nói chuyện nhé"...

Điều ước sao băng

Rạp xiếc tối nay đông nghịt người. Xen giữa xiếc thú và đu bay có một màn ảo thuật. Người diễn trò không phải một chàng trai thắt nơ đen, miệng luôn luôn mỉm cười bí hiểm mà là một ông già.

Lu-i Pa-xtơ và em bé

Năm 1885, một sự kiện đáng ghi vào lịch sử nhân loại : Em bé Giô-dép Mây-xte, chín tuổi, bị chó dại cắn, được mẹ em đưa từ vùng quê An-dát xa xôi đến thủ đô Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.