Chuyện cổ tích buồn

Sáng nào dậy sớm, Ly cũng nhìn thấy bà. Bà đang lúi húi nhặt những bông hoa sứ rụng ngay trước cổng nhà. Lưng bà còng, tóc bà bạc trắng. Hình như bà đã đến nhặt hoa ở đây từ lâu lắm, vì cây hoa sứ này còn nhiều tuổi hơn Ly gấp mấy lần.

Một sớm mai thức dậy, lần đầu tiên cô bé chạy ra làm quen với bà cụ:

- Bà ơi, bag nhặt hoa rụng làm gì hả bà?

- Bà bán cho người ta làm thuốc chữa bệnh, cháu ạ.

Thì ra thế. Chắc bà sẽ có tiền để mua quà cho cháu bà.

Cô bé lại hỏi:

- Cháu của bà có lớn bằng cháu không?

Bà cụ ngẩng lên nhìn Ly. Bà mỉm cười, nhưng mắt bà rưng rưng:

- Bà chỉ có một mình... Một mình bà làm bạn với những bông hoa này thôi.

Ly tròn mắt, im lặng. Còn ít tuổi, nhưng cô bé hiểu hết. Một lát sau, cô hỏi khẽ:

- Nhà bà ở đâu?

- Bà ở bên kia núi.

Cô bé nhìn lên ngọn núi sừng sững ngay trước mặt. Núi có tên là núi Lớn. Xa quá, xa quá - cô bé nghĩ.

Khi hai bà cháu đã trở nên thân thiết với nhau, sáng nào Ly cũng dậy sớm. Cô bé thích thú nhìn con đường qua trước cổng nhà còn vắng hoe. Cô lấy chổi chạy ù ra, vun gọn những bông hoa rụng hồi đêm còn nguyên mùi thơm dịu. Vừa làm, cô vừa hát: Một bông hoa rơi, hai bông hoa rơi... Đến mười bông hoa rơi thì bà cụ cũng vừa tới. Lần nào cũng vậy, cứ y hệt như trong một câu chuyện cổ tích.

Bà cụ chỉ việc hốt hoa vào bao. Đôi khi xong việc, bà lại dúi vào tay Ly một món quà bất ngờ mà bà đã thủ sẵn trong cái túi vải mang theo người. Một trái vú sữa căng mọng, vài trái cóc chín vàng... Đó là những món quà tuyệt vời nhất trong những năm tháng tuổi thơ của cô bé.

Nhưng có một lần, chuyện cổ tích đã không xảy ra.

Hát đến mười bông hoa rơi, cô bé ngừng quét, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn trời. Bầu trời mùa mưa, nặng trĩu những đám mây xám. Những bông hoa rụng từ đêm ướt sũng nước mưa.

Sáng hôm sau, bà cụ vẫn không tới. Và sáng hôm sau nữa...

Mỗi sáng cô bé không còn cầm chổi tung tăng chạy ra cổng. Nhưng cô không bỏ được thói quen dậy sớm, nhìn ra đường. Con đường hun hút vắng. Hoa sứ vẫn rụng. Mây xám vẫn bay lang thang. Và cô bé...

Không ai biết rằng cô bé vẫn đợi.

Cái gái và bà cụ Mít

Bà cụ Mít già lụ khụ lưng còng gập xuống, tóc bạc trắng như cước, sống một mình trong cái quán nhỏ dưới gốc đa cổ thụ đầu làng. Hằng ngày cụ nâu nước chè để bán nên trong làng gọi là “quán cụ Mít”.

Con vẹt nghèo

HẰNG NĂM, MỖI KHI MÙA XUÂN VỀ, các giống chim và thú vật lại rủ nhau tới rừng mở hội. Nào Voi, Gấu, Hổ, Lợn Lòi... trổ tài thi khoẻ. Nào Khỉ, Vượn, Sóc... đua nhau leo trèo. Còn các giống chim khác thì thi giọng hát.

Thư gửi các học sinh

Ngày hôm nay là ngày khai trường đầu tiên ở nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Tôi đã tưởng tượng thấy thấy trước mắt cái cảnh nhộn nhịp tưng bừng của ngày tựu trường ở khắp các nơi.

Luôn nghĩ đến miền Nam

Đầu năm 1969, một chị cán bộ miền Nam ra Bắc được gặp Bác Hồ.

Xe Lu và Xe Ca

Một hôm, trên quãng đường kia, có chiếc xe lu lù rù chuyển bánh. Từ cột cây số này tới cột cây số kia, xe lu cứ vừa lăn vừa thở, mãi mới đến đích...

Ông khổng lồ ích kỷ

Cứ sau mỗi buổi trưa, lúc ở trường ra về, bọn trẻ con thường có thói quen tới nô đùa trong khu vườn của ông Khổng lồ. Đó là một khu vườn rộng đẹp phủ đầy cỏ xanh mơn mởn...

Cậu bé Will và chiếc gậy

Will là một cậu bé da đen nhút nhát. Cậu bé đã 7 tuổi rồi mà rất ít khi dám ra ngoài một mình.

Bàn tay mẹ

Bình yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Tay mẹ không trắng đâu. Bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay gầy gầy, xương xương. Bình rất thích áp hai bàn tay của mẹ vào má. Hai bàn tay xoa vào má cứ ram ráp nhưng không hiểu sao Bình rất thích.

Hai lần bàn học tưng hửng

Bàn Học biêt thừa là cái bút ấy của một chú học viên bổ túc bỏ quên tối qua. Cô cậu nào thấy nó đẹp, nhận vơ là của mình thì… Bàn Học sẽ kêu thật to cho bẽ mặt. Sẽ biết tay nhau.