Chuyện cổ tích buồn

Sáng nào dậy sớm, Ly cũng nhìn thấy bà. Bà đang lúi húi nhặt những bông hoa sứ rụng ngay trước cổng nhà. Lưng bà còng, tóc bà bạc trắng. Hình như bà đã đến nhặt hoa ở đây từ lâu lắm, vì cây hoa sứ này còn nhiều tuổi hơn Ly gấp mấy lần.

Một sớm mai thức dậy, lần đầu tiên cô bé chạy ra làm quen với bà cụ:

- Bà ơi, bag nhặt hoa rụng làm gì hả bà?

- Bà bán cho người ta làm thuốc chữa bệnh, cháu ạ.

Thì ra thế. Chắc bà sẽ có tiền để mua quà cho cháu bà.

Cô bé lại hỏi:

- Cháu của bà có lớn bằng cháu không?

Bà cụ ngẩng lên nhìn Ly. Bà mỉm cười, nhưng mắt bà rưng rưng:

- Bà chỉ có một mình... Một mình bà làm bạn với những bông hoa này thôi.

Ly tròn mắt, im lặng. Còn ít tuổi, nhưng cô bé hiểu hết. Một lát sau, cô hỏi khẽ:

- Nhà bà ở đâu?

- Bà ở bên kia núi.

Cô bé nhìn lên ngọn núi sừng sững ngay trước mặt. Núi có tên là núi Lớn. Xa quá, xa quá - cô bé nghĩ.

Khi hai bà cháu đã trở nên thân thiết với nhau, sáng nào Ly cũng dậy sớm. Cô bé thích thú nhìn con đường qua trước cổng nhà còn vắng hoe. Cô lấy chổi chạy ù ra, vun gọn những bông hoa rụng hồi đêm còn nguyên mùi thơm dịu. Vừa làm, cô vừa hát: Một bông hoa rơi, hai bông hoa rơi... Đến mười bông hoa rơi thì bà cụ cũng vừa tới. Lần nào cũng vậy, cứ y hệt như trong một câu chuyện cổ tích.

Bà cụ chỉ việc hốt hoa vào bao. Đôi khi xong việc, bà lại dúi vào tay Ly một món quà bất ngờ mà bà đã thủ sẵn trong cái túi vải mang theo người. Một trái vú sữa căng mọng, vài trái cóc chín vàng... Đó là những món quà tuyệt vời nhất trong những năm tháng tuổi thơ của cô bé.

Nhưng có một lần, chuyện cổ tích đã không xảy ra.

Hát đến mười bông hoa rơi, cô bé ngừng quét, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn trời. Bầu trời mùa mưa, nặng trĩu những đám mây xám. Những bông hoa rụng từ đêm ướt sũng nước mưa.

Sáng hôm sau, bà cụ vẫn không tới. Và sáng hôm sau nữa...

Mỗi sáng cô bé không còn cầm chổi tung tăng chạy ra cổng. Nhưng cô không bỏ được thói quen dậy sớm, nhìn ra đường. Con đường hun hút vắng. Hoa sứ vẫn rụng. Mây xám vẫn bay lang thang. Và cô bé...

Không ai biết rằng cô bé vẫn đợi.

Tuyệt chiêu của chuột

Mèo Hoa bắt chuột rất giỏi, ngày nào nó cũng bắt được một vài con chuột. Nhìn thấy cư dân của mình sắp bị mèo bắt ăn thịt hết, Quốc vương Chuột cảm thấy rất lo lắng. Nó gọi những con chuột còn lại trong bầy đến và mở một cuộc họp khẩn cấp...

Chàng nô lệ An-rốc-cơ và sư tử

Một chàng nô lệ tên là An-rốc-cơ có một lần thoát khỏi tay chủ, bỏ trốn vào rừng sâu. Khi đang lang thang thì An-rốc-cơ bắt gặp một con sư tử đang nằm rên rỉ dưới gốc cây.

Cái cò đi đón cơn mưa

Một hôm, Cò Trắng đang tha thẩn bên bãi sống thì gặp đàn Kiến cỏ. Ơ kìa, sao Kiến lại kéo nhau chạy ngược vào trong đê thế? Cò ngơ ngác hỏi một chị Kiến đang khênh bọc trứng.

Chú ngã có đau không?

Vào đầu năm 1954, tiết trời đã sang xuân, nhưng ở Việt Bắc vẫn còn rét. Gió bấc thổi mạnh, mưa phùn lâm râm gây nên cái lạnh buốt, Bác vẫn làm việc rất khuya.

Cô chủ không biết quý tình bạn

Ngày xưa có một cô bé xinh xắn nuôi một con gà trống đẹp mã. Buổi sớm thức dậy, gà trống gáy – Ò ó o! Ò ó o! Xin chào cô chủ tí hon!

Đi tìm bạn

Thỏ Xám và Nhím Xù là đôi bạn chơi với nhau rất thân. Những buổi sáng mùa hè, hai bạn rủ nhau là bờ suối hái hoa, đào củ. Những buổi tối mùa thu hai bạn kéo nhau ra bãi cỏ nô đùa dưới ánh trăng.

Bé Nam và con rùa Hồ Gươm

Bé Nam đang đứng tránh mưa trong một cái tháp nhỏ ở một góc bờ Hồ Gươm gần ngã tư đường Tràng Thi và đường Lê Thái Tổ...

Con chim nhỏ

Seryozha (Xi-ri-ô-gia) mừng ngày sinh của mình. Em nhận được bao nhiêu là đồ chơi: chó sói, ngựa, tranh ảnh,… Nhưng thích nhất là chiếc lưới bẫy chim của người anh họ gửi cho.

Giáo sư Lương Định Của - Nhà bác học của đồng ruộng

Tốt nghiệp bác sĩ nông học [1] tại Nhật Bản, bác Lương Định Của được bổ nhiệm làm giáo sư giảng dạy ở trường đại học Ki-ô-đô (ở Nhật) với tiện nghi của một cuộc sống đầy đủ thỏa mãn.