Chuyện cổ tích buồn

Sáng nào dậy sớm, Ly cũng nhìn thấy bà. Bà đang lúi húi nhặt những bông hoa sứ rụng ngay trước cổng nhà. Lưng bà còng, tóc bà bạc trắng. Hình như bà đã đến nhặt hoa ở đây từ lâu lắm, vì cây hoa sứ này còn nhiều tuổi hơn Ly gấp mấy lần.

Một sớm mai thức dậy, lần đầu tiên cô bé chạy ra làm quen với bà cụ:

- Bà ơi, bag nhặt hoa rụng làm gì hả bà?

- Bà bán cho người ta làm thuốc chữa bệnh, cháu ạ.

Thì ra thế. Chắc bà sẽ có tiền để mua quà cho cháu bà.

Cô bé lại hỏi:

- Cháu của bà có lớn bằng cháu không?

Bà cụ ngẩng lên nhìn Ly. Bà mỉm cười, nhưng mắt bà rưng rưng:

- Bà chỉ có một mình... Một mình bà làm bạn với những bông hoa này thôi.

Ly tròn mắt, im lặng. Còn ít tuổi, nhưng cô bé hiểu hết. Một lát sau, cô hỏi khẽ:

- Nhà bà ở đâu?

- Bà ở bên kia núi.

Cô bé nhìn lên ngọn núi sừng sững ngay trước mặt. Núi có tên là núi Lớn. Xa quá, xa quá - cô bé nghĩ.

Khi hai bà cháu đã trở nên thân thiết với nhau, sáng nào Ly cũng dậy sớm. Cô bé thích thú nhìn con đường qua trước cổng nhà còn vắng hoe. Cô lấy chổi chạy ù ra, vun gọn những bông hoa rụng hồi đêm còn nguyên mùi thơm dịu. Vừa làm, cô vừa hát: Một bông hoa rơi, hai bông hoa rơi... Đến mười bông hoa rơi thì bà cụ cũng vừa tới. Lần nào cũng vậy, cứ y hệt như trong một câu chuyện cổ tích.

Bà cụ chỉ việc hốt hoa vào bao. Đôi khi xong việc, bà lại dúi vào tay Ly một món quà bất ngờ mà bà đã thủ sẵn trong cái túi vải mang theo người. Một trái vú sữa căng mọng, vài trái cóc chín vàng... Đó là những món quà tuyệt vời nhất trong những năm tháng tuổi thơ của cô bé.

Nhưng có một lần, chuyện cổ tích đã không xảy ra.

Hát đến mười bông hoa rơi, cô bé ngừng quét, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn trời. Bầu trời mùa mưa, nặng trĩu những đám mây xám. Những bông hoa rụng từ đêm ướt sũng nước mưa.

Sáng hôm sau, bà cụ vẫn không tới. Và sáng hôm sau nữa...

Mỗi sáng cô bé không còn cầm chổi tung tăng chạy ra cổng. Nhưng cô không bỏ được thói quen dậy sớm, nhìn ra đường. Con đường hun hút vắng. Hoa sứ vẫn rụng. Mây xám vẫn bay lang thang. Và cô bé...

Không ai biết rằng cô bé vẫn đợi.

Bữa tiệc trong rừng

Mùa thu đã về, bầu trời trong vắt, không một gợn mây. Không khí trong sạch, thơm ngát mùi hoa dại. Các con vật và chim muông trong rừng vui hẳn lên. Chúng rủ nhau mở hội mừng mùa quả chín.

Khỉ con và Sư Tử

Sư tử là chúa tể trị vì trong khu rừng nọ. Nó nổi tiếng là có tính khí hung tợn, dữ dằn và thường đưa ra những yêu cầu rất kì quái cho những động vật khác, nếu ai không đáp ứng được thì nó sẽ nổi giận...

Chú dế sau lò sưởi

Buổi tối ấy, nhà Mô-da thật yên tĩnh. Cậu bé thiu thiu ngủ trên ghế bành. Bỗng dưng!… Hình như có một cái gì đó đã xảy ra?

Ai can đảm?

Bây giờ thì mình không sợ gì hết! Hùng vừa nói vừa giơ khẩu súng lục bằng nhựa ra khoe.

Bác sĩ Gõ Kiến

Bác sĩ Gõ Kiến là bạn của núi rừng. Bác sĩ đi đến đâu cũng râm ran tiếng chào hỏi.

Con voi của Trần Hưng Đạo

Trong cuộc kháng chiến chống quân Nguyên, trên đường tiến quân, voi của Trần Hưng Đạo bị sa lầy. Quân sĩ cùng nhân dân trong vùng tìm đủ mọi cách để cứu voi nhưng vô hiệu.

Abraham Lincoln

Abraham Lincoln sinh ra trong một gia đình nông dân. Khi Lincoln còn nhỏ, gia đình cậu rất nghèo. Không có tiền đi học, ngày ngày Lincoln phải theo cha đi khai khẩn đất hoang và trồng trọt...

Ai đáng khen nhiều hơn

Một nhà kia, có hai anh em Thỏ ở với mẹ. Bố đi làm xa nên cậu nào cũng muốn tỏ ra là đứa bé ngoan, biết thương mẹ nhiều nhất.

Cái cò đi đón cơn mưa

Một hôm, Cò Trắng đang tha thẩn bên bãi sống thì gặp đàn Kiến cỏ. Ơ kìa, sao Kiến lại kéo nhau chạy ngược vào trong đê thế? Cò ngơ ngác hỏi một chị Kiến đang khênh bọc trứng.