Con chim nhỏ

Seryozha (Xi-ri-ô-gia) mừng ngày sinh của mình. Em nhận được bao nhiêu là đồ chơi: chó sói, ngựa, tranh ảnh,… Nhưng thích nhất là chiếc lưới bẫy chim của người anh họ gửi cho. Chiếc lưới ấy như thế này: ngoài cửa lưới có miếng gỗ nhỏ, rắc thức ăn lên đó rồi để ngoài sân. Hễ chim đậu vào môt thóc là miếng gỗ bật lên, lưới khép chặt lại. Seryozha mừng quá, chạy lại khoe với mẹ. Mẹ nói:

– Thứ đồ chơi ấy không tốt. Con bắt chim để làm gì? Con hành hạ chúng để làm gì?

Seryozha trả lời mẹ:

– Con sẽ nhốt chim vào lồng. Con sẽ nuôi cho chim hót.

Seryozha lấy thóc rắc lên miếng gỗ nhỏ rồi đem lưới đặt ngoài vườn. Seryozha đứng chờ, chờ mãi, chờ cho chim bay tới. Nhưng chim sợ không bay vào lưới. Seryozha để lưới đấy đi ăn trưa. Sau bữa ăn, em chạy ra nìn thì thấy lưới đã sập, một chon chim nhỏ đang giẫy giụa trong lưới. Seryozha mừng rỡ, bắt chim mang vào nhà.

– Mẹ ơi, mẹ xem này, con bắt được chim rồi, chắc là chim họa mi mẹ ạ. Úi dà, tim nó đập thình thình.

Mẹ bảo:

– Đấy là chim bạch yến. Đừng làm tội nó con ạ. Tốt hơn là con thả nó ra.

Seryozha thưa lại mẹ:

– Mẹ yên trí, con sẽ cho nó ăn, cho nó uống, con sẽ chăm sóc nó.

Seryozha nhốt chim vào lồng và trong hai ngày rắc thóc cho chim, thay nước, rửa lồng,… Đến ngày thứ ba thì cậu bé quên mất chim và không thay nước.

Mẹ bảo:

– Đấy, con quên chim rồi. Cứ thả nó ra là hơn.

Seryozha lại nói:

– Không, con sẽ không quên nữa. Con đi thay nước và rửa lồng ngay bây giờ.

Seryozha cho tay vào lồng để lau chùi. Chim bạch yến sợ hãi, cuống cuồng đập nhảy khắp lồng. Seryozha dọn sạch lồng xong, bỏ đi lấy nước. Mẹ trông thấy cậu bé quên đóng cửa lồng, vội gọi nhắc:

– Con không đóng lồng, chim bay mất và coi chừng nó chết đấy.

Mẹ chưa nói dứt lời thì chim bạch yến đã trông thấy cửa lồng. Nó xòe đôi cánh vội vã bay ra định phóng qua cửa sổ, nhưng chim không nhìn thấy cửa kính nên đập đầu vào kính ngã lăn xuống mép cửa.

Seryozha vội chạy đến vồ lấy chim đem nhốt vào lồng. Bạch yến còn sống nhưng nằm xệp xuống, rã cánh và thở mệt nhọc. Seryozha nhìn chim rồi phát khóc:

– Mẹ ơi, con làm thế nào bây giờ, hở mẹ?

Mẹ lắc đầu đáp:

– Bây giờ thì chẳng làm thế nào được nữa!

Suốt ngày, Seryozha không rời chiếc lồng chim. Em ngồi nhìn con chim nhỏ. Con chim vẫn nằm xệp, thở dồn dập nặng nề. Khi Seryozha đi ngủ chim vẫn còn sống. Cậu bé mãi không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt, Seryozha lại hình dung con chim bạch yến nằm ngửa, chân duỗi thẳng cứng đờ.

Từ đấy, Seryozha không bao giờ bắt chim nữa.

Cây gạo bên hồ

Bên bờ hồ có một cây Gạo xòe tán lá trên mặt nước. Một hôm, có hai chú chim đến đậu trên cành, một chú có bộ lông đỏ, một chú có bộ lông vàng...

Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca

An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều, ông nói với mẹ An-đrây-ca: "Bố khó thở lắm!..." Mẹ liền bảo An-đrây-ca đi mua thuốc.

Lời nói có phép lạ

Một cụ già tóc trắng như cước ngồi trên chiếc ghế dài ngoài vườn hoa. Cụ hỏi bé Pavlik vừa đi tới: Hình như cậu đang có điều gì buồn bực?

Chuyện ở vườn hoa

Bé Ngân thích nhất là mỗi buổi chiều được ông nội cho đi đến câu lạc bộ hưu trí ở cạnh vườn hoa. Trong khi ông chơi cờ, đánh cầu lông thì Ngân tha hồ chơi đu quay, cầu trượt, bập bênh cùng các bạn.

Nhím con và ngôi nhà bí đỏ

Sau cơn mưa, Nhím con phát hiện trên bãi cỏ có một quả bí đỏ to ơi là to. Nó đi vòng quanh quả bí và sung sướng cười phá lên, “Cuối cùng mình cũng có nhà mới rồi!” Thế rồi Nhím con đẩy quả bí đỏ đến dưới một gốc cây...

Cái áo hiệp sĩ

Nhà tôi có một cây nhãn tơ. Thân nó mập, chắc lẳn. Tán cây xum xuê tròn. Vào cuối mùa xuân, hàng trăm nhánh non màu nâu sậm đua nhau ngoi lên, vượt các lớp lá xanh um.

Cậu bé đứng ngoài lớp học

Vũ Duệ người làng Trình Xuyên, huyện Sơn Vi, Sơn Tây (nay là huyện Thanh Sơn, tỉnh Vĩnh Phúc).

Một cách đếm thông minh

Ngày nọ, hoàng đế Akbar đã hỏi các quan cận thần của mình một câu hỏi lạ khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Không ai biết phải trả lời như thế nào cho đức vua cả...

Suối nguồn và dòng sông

Có một dòng sông xinh xắn, nước trong vắt. Đây nước soi cả trời mây lồng lộng. Ban đêm, mặt nước lấp lánh trăng sao. Thật huyền ảo và thơ mộng. Dòng Sông ấy là con của bà mẹ Suối Nguồn.