Dẹp tình riêng vì nghĩa lớn

Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn (1232 – 1300) là một vị anh hùng dân tộc lỗi lạc. Ông được nhân dân tôn là Thánh (Đức Thánh Trần), đời đời thờ phụng không phải chỉ vì tài năng quân sự kiệt xuất và những chiến thắng lẫy lừng mà còn vì tấm gương yêu nước mẫu mực của ông.

Thân phụ Trần Quốc Tuấn là An Sinh Vương Trần Liễu vốn có hiềm khích riêng với vua Trần Thái Tông nên đem lòng oán giận. Khi sắp mất, An Sinh Vương cầm tay Quốc Tuấn trối trăng lại rằng:

– Con hãy vì cha mà lấy thiên hạ. Nếu không, nơi chín suối cha không thể nhắm mắt.

Biết cha không quên hận cũ, Quốc Tuấn đành gật đầu để cha yên lòng, nhưng ông không cho đó là điều phải và luôn tìm cách hoà giải mối hiềm khích trong gia tộc.

Khi quân Nguyên sang xâm lấn nước ta, Quốc Tuấn một mình nắm giữ binh quyền. Có lần, Quốc Tuấn đem lời trối trăng của cha hỏi hai gia nô là Yết Kiêu và Dã Tượng. Hai người can ngăn mà nói:

– Nếu thi hành kế ấy, dù có giàu sang một thời nhưng tiếng xấu để đến ngàn đời không hết. Chúng tôi tình nguyện làm kẻ nô bộc đến già chứ không muốn làm điều bất trung, bất hiếu để cầu một chức quan.

Quốc Tuấn nghe hai gia nô nói vậy, cảm động ứa nước mắt.

Lần khác, Quốc Tuấn cũng đem chuyện này vờ hỏi ý con là Hưng Vũ Vương Quốc Nghiễn:

– Cổ nhân được cả thiên hạ để truyền cho con cháu về sau. Việc này ý con thế nào?

Quốc Nghiễn thưa rằng:

– Việc ấy đối với người khác họ cũng không nên làm, huống chi là người cùng dòng họ.

Quốc Tuấn rất lấy làm phải. Sau, ông lại đem câu ấy hỏi con thứ là Hưng Nhượng Vương Quốc Tảng. Quốc Tảng nói:

– Tống Thái Tổ là một người làm ruộng, chỉ nhờ gặp thời vận mà lấy lại được thiên hạ.

Quốc Tuấn liền tuốt gươm, kể tội rằng :

– Bọn bề tôi phản loạn đều là do những đứa con bất hiếu mà ra.

Nói rồi, có ý giết đi. Quốc Nghiễn vội chạy ra van khóc, xin nhận tội thay, mãi sau mới được Quốc Tuấn tha cho. Khi sắp mất, Quốc Tuấn bảo với Quốc Nghiễn rằng:

– Khi ta mất, đậy nắp quan tài xong xuôi rồi mới cho Quốc Tảng vào viếng khóc.

Cuối năm 1284, quân Nguyên rầm rộ kéo sang xâm lược nước ta lần thứ hai, khí thế rất hung hãn. Vua Trần Nhân Tông nói với Quốc Tuấn :

– Thế giặc mạnh như vậy, có lẽ ta hãy tạm xin hàng.

Quốc Tuấn nói:

– Bệ hạ muốn hàng, trước hết hây chém đầu thần đi đã.

Quốc Tuấn hết lòng với nhà Trần, trung nghĩa rõ ràng, chí công vô tư, biết dẹp tình riêng vì nghĩa lớn để cố kết lòng người, tạo nên khối đoàn kết toàn dân, anh em hoà thuận, trên dưới một lòng chống giặc. Vì thế ông đã lập nên công trạng hiển hách: Giúp vua nhà Trần ba lần đánh tan ba cuộc xâm lược của giặc Nguyên. Vì có công to, ông được gia phong là Thượng quốc công, được quyền tự ban thưởng cho người khác, nhưng Quốc Tuấn chưa hề tự ban thưởng cho một ai. Ông còn có công tiến cử nhiều bậc hiền tài cho đất nước.

Bó hoa đặc biệt

Vào mùa đông lạnh giá, bà nội của Chuột chũi bị ốm, phải nằm nghỉ trên giường. Bà nội nhìn ra bãi cỏ khô héo phía ngoài cửa sổ và nói: “Bà nhớ những bông hoa tươi trên bãi cỏ ngày nào quá!”...

Cái cò đi đón cơn mưa

Một hôm, Cò Trắng đang tha thẩn bên bãi sống thì gặp đàn Kiến cỏ. Ơ kìa, sao Kiến lại kéo nhau chạy ngược vào trong đê thế? Cò ngơ ngác hỏi một chị Kiến đang khênh bọc trứng.

Chú vẹt tinh khôn

Một người lái buôn Ba Tư (Iran ngày nay) trong một chuyến vượt sang Trung Phi mang về một chú vẹt rất đẹp. Chú vẹt có cái mào đỏ và bộ lông xanh biếc óng ánh. Người lái buôn yêu vẹt lắm...

Mai Lan Phương luyện nhãn lực

Mai Lan Phương là diễn viên kinh kịch nổi tiếng Trung Quốc. Thuở nhỏ, Mai Lan Phương rất yếu ớt, ông còn bị cận thị nhẹ, hai mí mắt sụp xuống, hễ ra gió là chảy nước mắt, nhìn hai mắt ông rất dại, chứ không được tinh nhanh như những đứa trẻ khác...

Chàng trai chăn trâu Chu Nguyên Chương

Chuyện kể rằng, để kết giao với anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ và thu thập lực lượng khởi nghĩa, Chu Nguyên Chương đã đóng giả thành một chàng trai chăn trâu đến Phúc Kiến. Một hôm, Chu Nguyên Chương lùa đàn trâu đến núi Linh Tú thì gặp...

Chú ngã có đau không?

Vào đầu năm 1954, tiết trời đã sang xuân, nhưng ở Việt Bắc vẫn còn rét. Gió bấc thổi mạnh, mưa phùn lâm râm gây nên cái lạnh buốt, Bác vẫn làm việc rất khuya.

Người mạnh nhất hành tinh

Va-len-tin Di-cun là đứa trẻ sinh thiếu tháng, cân nặng chỉ hơn 1 ki-lô-gam và có nguy cơ chết yểu. Ý chí của người mẹ đã cứu sông cậu bé. Năm 3 tuổi, Va-len-tin mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Người đi săn và con vượn

Ngày xưa có một người săn bắn rất tài. Nếu con thú rừng nào không may gặp bác ta thì hôm ấy coi như đó là ngày tận số.

Đốt cháy đồng lúa chín

Ngày xưa có một cụ già sống trên một ngọn núi cao ở Nhật Bản. Chung quanh nhà cụ, ruộng nương bằng phẳng và phì nhiêu. Ruộng nương đó thuộc về cư dân của một làng nhỏ dưới chân núi dọc ven biển.