Điền thanh và Cỏ gừng

Vào một ngày mưa kia, ở giữa hai luống khoai lang mọc lên từng khóm cây lăn tăn, xanh rờn.

Gần như cùng một lúc, dưới tầng lớp mịn màng cũng tòi ra những cái mầm xanh lè, nhọn hoắt. Cả hai bên – cây lăn tăn và mầm xanh lè – cùng thi nhau vươn tới. Chẳng bao lâu, cây lăn tăn đã lộ rõ là Điền thanh nhỏ, mảnh dẻ và dịu dàng. Cái mầm nhọn kia đã rõ mặt là gã Cỏ gừng.

Cỏ gừng ngó sang bên, giọng sin sít:

– Tớ biết ngay mà. Nhìn cái hạt rơi xuống, là tớ biết ngay.

Điền thanh thật thà:

– Cậu biết cái gì nào?

Cỏ gừng ngặt nghẽo:

– Biết cậu là Điền thanh.

Điền thanh rung cành thay cho cái gật đầu:

– Ừ, tớ là Điền thanh đây. Cậu là gì nào?

Cỏ gừng có vẻ đắc chí:

– Cậu thì làm sao biết được. Tớ ấy à, tớ là thứ đi tới đâu, mọc ngay tới đấy. Vứt chỗ nào cũng sống.

Điền thanh lấy làm lạ:

– Nhưng mà để làm gì?

Cỏ gừng lăn ra cười:

– Cậu thật ngốc. Để… rồi đi tới đâu, mọc luôn tới đấy. Tên tớ là Cỏ gừng mà. Tớ cũng có củ như củ gừng.

– Ra… cậu là Cỏ gừng.

– Đúng tớ.

Điền thanh im lặng không nói gì. Cỏ gừng lấy làm thú vị, khích Điền thanh:

– Thế nào, sợ hả?

– Không

– Sao không nói?

– Không muốn nói.

Từ lúc ấy, cả hai bên – Điền thanh và Cỏ gừng – cùng thi nhau lớn. Điền thanh tẽ ra từng cây cao vọt lên, nhưng thân thì gầy gò và dài. Cỏ gừng cũng duỗi ra béo tròn và chui sâu vào đến đâu, lập tức sinh con đẻ cái, rúc rễ xuống đấy mà ăn màu. Điền thanh cũng cố giành lại màu đất, ủ vào thân vào lá, để sẽ trả lại cho đất và bón cho khoai có củ to.

Cỏ gừng vừa chen vừa quấn lấy Điền thanh:

– Cậu đừng hòng bỏ bọn tớ. Tớ mà chết thì cậu cũng chết.

Điền thanh không trả lời…

Những luống khoai xanh um từ buổi ấy bị Cỏ gừng chen vào, phủ gần hết. Điền thanh đã lên cao…

Một hôm, tổ lao động của hợp tác xã ra vun luống. Cỏ gừng bị cuốc bật rễ, và Điền thanh cũng ngả rạp trên tay người. Cỏ gừng cố bám vào đất mà không được. Nó bám lấy Điền thanh thì lại bị người gỡ ra.

Cỏ gừng tức lắm, rít lên:

– Điền thanh! Tao chết, mày cũng chết.

Điền thanh đủng đỉnh:

– Chẳng ai sống được mãi. Đằng ấy chết là đáng đời. Xem tớ với cậu ai có ích và kẻ nào có hại.

Cỏ gừng tắc họng.

Điền thanh được người cho ở chung với khoai trong luống. Còn Cỏ gừng thì bị vứt xuống ao.

Người thợ săn và những chú chim bồ câu

Ở ngoài một ngôi làng nọ, có một cây đa rất lớn. Phía trên cây, có nhiều loại chim khác nhau làm tổ. Còn dưới những tán lá, khách bộ hành thường ngồi lại nghỉ ngơi sau khi đi một chặng đường dài...

Chiếc áo đẹp

Gió bấc thổi ào ào qua khu rừng vắng. Một chú Thỏ bước ra, tay cầm lá cọ che thân. Bỗng cơn gió bay vèo kéo theo tấm lá của Thỏ xuống nước. Rét quá, Thỏ co ro thầm nghĩ trong bụng: “Giá như mình có một chiếc áo thì hay biết mấy”.

Quân pháp Lam Sơn

Đầu mùa xuân năm Ất Tị (1425), nghĩa quân Lam Sơn của Lê Lợi đã lần lượt giải phóng hết các huyện của Nghệ An. Khi tiến đến đất Thanh Chương ngày nay, nghĩa quân được nhân dân trong vùng nô nức đem rượu thịt ra đón mừng.

Quạ con yêu mẹ

Ở một khu rừng nọ, có những chú Quạ con rất đáng yêu sống cùng với mẹ. Hàng ngày Quạ mẹ bay đi bay lại rất vất vả. Ông Rùa già nói "Quạ mẹ này, sao ngày nào chị cũng bận rộn thế? Ngồi xuống nghỉ một lát đi, chúng ta nói chuyện nhé"...

Những chú bé không chết

Phát xít Đức ồ ạt đưa quân sang xâm lược Liên Xô. Đến đâu, chúng cũng cướp phá, bắn giết hết sức tàn bạo…

Người mẹ và Thần Chết

Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi...

Nghệ sĩ piano Đặng Thái Sơn

Đặng Thái Sơn sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Cha của Đặng Thái Sơn là nhạc sĩ Đặng Đình Hưng, mẹ là Nhà giáo Nhân dân, Nghệ sĩ Ưu tú Thái Thị Liên, nguyên chủ nhiệm khoa đàn piano Nhạc viện Hà Nội.

Chú gấu Mi-sa

Mi-sa là một chú gấu bông rất dễ thương. Nhưng sáng nay, cô chủ bỗng túm lấy chú, bỏ vào nhà kho. Mi-sa tủi thân, bèn lách qua cái lỗ mèo chui rồi bỏ đi.

Hồ Gương

Có một hồ nước rộng, trông thấy đáy. Những khi gió nhẹ mặt hồ phẳng lặng như gương. Một chú Chim nhỏ bay qua thấy bóng mình dưới nước, bèn cất tiếng