Điền thanh và Cỏ gừng

Vào một ngày mưa kia, ở giữa hai luống khoai lang mọc lên từng khóm cây lăn tăn, xanh rờn.

Gần như cùng một lúc, dưới tầng lớp mịn màng cũng tòi ra những cái mầm xanh lè, nhọn hoắt. Cả hai bên – cây lăn tăn và mầm xanh lè – cùng thi nhau vươn tới. Chẳng bao lâu, cây lăn tăn đã lộ rõ là Điền thanh nhỏ, mảnh dẻ và dịu dàng. Cái mầm nhọn kia đã rõ mặt là gã Cỏ gừng.

Cỏ gừng ngó sang bên, giọng sin sít:

– Tớ biết ngay mà. Nhìn cái hạt rơi xuống, là tớ biết ngay.

Điền thanh thật thà:

– Cậu biết cái gì nào?

Cỏ gừng ngặt nghẽo:

– Biết cậu là Điền thanh.

Điền thanh rung cành thay cho cái gật đầu:

– Ừ, tớ là Điền thanh đây. Cậu là gì nào?

Cỏ gừng có vẻ đắc chí:

– Cậu thì làm sao biết được. Tớ ấy à, tớ là thứ đi tới đâu, mọc ngay tới đấy. Vứt chỗ nào cũng sống.

Điền thanh lấy làm lạ:

– Nhưng mà để làm gì?

Cỏ gừng lăn ra cười:

– Cậu thật ngốc. Để… rồi đi tới đâu, mọc luôn tới đấy. Tên tớ là Cỏ gừng mà. Tớ cũng có củ như củ gừng.

– Ra… cậu là Cỏ gừng.

– Đúng tớ.

Điền thanh im lặng không nói gì. Cỏ gừng lấy làm thú vị, khích Điền thanh:

– Thế nào, sợ hả?

– Không

– Sao không nói?

– Không muốn nói.

Từ lúc ấy, cả hai bên – Điền thanh và Cỏ gừng – cùng thi nhau lớn. Điền thanh tẽ ra từng cây cao vọt lên, nhưng thân thì gầy gò và dài. Cỏ gừng cũng duỗi ra béo tròn và chui sâu vào đến đâu, lập tức sinh con đẻ cái, rúc rễ xuống đấy mà ăn màu. Điền thanh cũng cố giành lại màu đất, ủ vào thân vào lá, để sẽ trả lại cho đất và bón cho khoai có củ to.

Cỏ gừng vừa chen vừa quấn lấy Điền thanh:

– Cậu đừng hòng bỏ bọn tớ. Tớ mà chết thì cậu cũng chết.

Điền thanh không trả lời…

Những luống khoai xanh um từ buổi ấy bị Cỏ gừng chen vào, phủ gần hết. Điền thanh đã lên cao…

Một hôm, tổ lao động của hợp tác xã ra vun luống. Cỏ gừng bị cuốc bật rễ, và Điền thanh cũng ngả rạp trên tay người. Cỏ gừng cố bám vào đất mà không được. Nó bám lấy Điền thanh thì lại bị người gỡ ra.

Cỏ gừng tức lắm, rít lên:

– Điền thanh! Tao chết, mày cũng chết.

Điền thanh đủng đỉnh:

– Chẳng ai sống được mãi. Đằng ấy chết là đáng đời. Xem tớ với cậu ai có ích và kẻ nào có hại.

Cỏ gừng tắc họng.

Điền thanh được người cho ở chung với khoai trong luống. Còn Cỏ gừng thì bị vứt xuống ao.

Bàn chân ông nội

Cu Sún nhìn hai bàn chân ông nội ngâm trong chậu nước ấm pha muối, nó ngạc nhiên quá đi mất. Tại sao bàn chân ông nội lại dài và to thế kia nhỉ?

Chuyện gấu ăn trăng

Ngày xưa, chú Cuội chưa lên sống trên cung trăng mà vẫn ở mặt đất này cùng với chúng ta. Cuội cũng có bố, có mẹ như chúng ta vậy.

Một cách đếm thông minh

Ngày nọ, hoàng đế Akbar đã hỏi các quan cận thần của mình một câu hỏi lạ khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Không ai biết phải trả lời như thế nào cho đức vua cả...

Món quà của cô giáo

Hôm thứ hai đầu tuần, cô giáo Hươu Sao nói với cả lớp mẫu giáo lớn: Các con sắp được nghỉ hè rồi. Tuần này ai được phiếu bé ngoan, cô sẽ tặng cho một món quà...

Quê ai đẹp nhất?

Một con Ếch đã sống từ lâu bên sườn dốc. Nó mơ ước đến một ngày nào đó sẽ đi du lịch một chuyến đến kinh thành. Một con Ếch sống ở kinh thành lại ngày đêm mơ ước được xuống vùng sườn dốc.

Một phút

Mọi người trong gia đình đều có tính cẩn thận và quý trọng thời giờ, chỉ trừ có Mi-chi-a. Mi-chi-a bao giờ cũng chậm trễ hơn người khác. Đến giờ ăn, mọi người đã ngồi vào bàn, chỉ thiếu Mi-chia-a.

Cô con gái út của ông mặt trời

Ông mặt trời có rất nhiều con nhưng chỉ có một cô con gái duy nhất là Út Trăng xinh đẹp, bé bỏng.

Alexander Graham Bell – người phát minh ra điện thoại

Ngày 7- 8 – 1922, tất cả các máy điện thoại trên toàn nước Mĩ câm lặng, cả nước cử hành quốc tang tiễn biệt Alexander Graham Bell – người phát minh điện thoại vừa qua đời 5 ngày trước đó.

Bảo vệ như thế là rất tốt

Đơn vị bảo vệ Bác Hồ ở chiến khu có thêm một chiến sĩ mới. Đó là Lí Phúc Nha, người dân tộc Sán Chỉ.