Stephen Hawking – người khuyết tật vĩ đại

Stephen Hawking sinh năm 1942 ở Oxford (Anh). Năm Hawking bước vào trường đại học học khoa Vật lí, anh bị mắc một chứng bệnh quái ác – bệnh rối loạn chức năng điều khiển của hệ thần kinh. Đến năm học thứ ba, Hawking đột nhiên nhận thấy mình trở nên vụng về, nắm giữ đồ vật rất khó khăn.

Vào bệnh viện, sau một loạt các xét nghiệm, các bác sĩ kết luận: anh mắc một căn bệnh không thuốc gì chữa khỏi và sẽ chết trong vài năm tới. Đó thật là một cú sốc với chàng thanh niên mới 21 tuổi. Nằm cùng phòng bệnh với Hawking khi đó là một cậu bé 14 tuổi mắc chứng u não. Cậu bé lịm đi từng ngày cho đến lúc chết, không tỉnh lại để nói một câu nào. Chứng kiến cảnh đó, Stephen Hawking thấy trên đời này vẫn còn những người bất hạnh hơn mình. Anh nghĩ: “Mình phải cứng rắn lên, phải cố sống, sống hạnh phúc, dù ngắn ngủi”. Kể từ đó, sau khi xuất viện, căn bệnh không khi nào còn làm cho anh buồn chán. Chính ý chí và sự tự tin đó đã khiến anh đạt được kì tích phi thường – được trao bằng danh dự hạng nhất về Khoa học tự nhiên ở trường đại học chỉ sau có 3 năm học tập.

Sau khi tốt nghiệp hạng ưu ở trường đại học, Hawking nghiên cứu ở khoa Vũ trụ học Trường Đại học Cambridge. Anh lấy được bằng tiến sĩ, trở thành phó giáo sư, rồi giáo sư năm 1979.

Căn bệnh hiếm gặp đã khiến Hawking không thể tự đi lại, tự nói, viết, thậm chí cử động. Anh phải ngồi trên xe lăn. Mọi ý nghĩ trong đầu anh được truyền thành văn bản qua một máy tính đặt ngay trên chiếc xe tự hành. Thế mà anh vẫn nghiên cứu hệt như một người bình thường.

Lĩnh vực mà Stephen Hawking tâm đắc mấy chục năm nay là những nguyên tắc điều khiển hệ thống các thiên hà trên bầu trời. Nhờ những nghiên cứu mang tính chất đột phá về vũ trụ học, giáo sư Hawking đã được trao 12 bằng danh dự cùng hàng chục huy chương, giải thưởng. Không chỉ là một nhà khoa học lỗi lạc, Hawking còn có một gia đình hạnh phúc với người vợ tuyệt vời và ba đứa con.

Giáo sư Hawking đã chiến thắng bệnh tật, vượt qua thời hạn được sống mà các bác sĩ đã dự đoán. Những gì ông đã đạt được thực là những kì tích phi thường.

Ngày 14-3-2018, nhà vật lý học Stephen Hawking qua đời ở tuổi 76 trong niềm tiếc thương của gia đình và những người yêu khoa học trên toàn cầu, trở thành tượng đài về nghị lực sống và niềm đam mê khoa học.

 

Ý nghĩa

Nhà vật lý học Stephen Hawking (1942 – 2018), là một huyền thoại về nghị lực sống và niềm đam mê nghiên cứu với những đóng góp vĩ đại cho khoa học thế giới.

Cái cò đi đón cơn mưa

Một hôm, Cò Trắng đang tha thẩn bên bãi sống thì gặp đàn Kiến cỏ. Ơ kìa, sao Kiến lại kéo nhau chạy ngược vào trong đê thế? Cò ngơ ngác hỏi một chị Kiến đang khênh bọc trứng.

Củ cải trắng

Mùa đông đã đến rồi, trời lạnh buốt. Thỏ con không còn gì để ăn nữa, nó đành mặc áo ấm và đi ra khỏi nhà để tìm cái ăn.

Dúi con nói sai rồi

Mùa xuân đã đến với khu rừng nhỏ, các loài động vật trong rừng đều đang bận rộn trang hoàng lại nhà cửa. Dúi con cũng tất tả đi mua gỗ lát sàn nhà, mua gạch men để làm đẹp cho ngôi nhà của mình...

Hai em bé trong rừng rậm

CÓ HAI EM BÉ, một  trai và một gái, đang đến trường. Chúng phải đi qua một khu rừng rậm và đẹp. Trên đường thì nóng và bụi, nhưng trong rừng lại mát và vui.

Gà Tơ đi học

Các bạn nhỏ dựng trại bên bờ hồ nước trong xanh và múa hát thật vui vẻ. Bỗng Cún Bông vểnh tai lắng nghe: hình như có tiếng ai khóc ở đâu đây… Cả lớp ùa đi tìm thì thấy Gà Tơ đang ngồi khóc thút thít bên bụi duối.

Khát vọng sống

Giôn và Bin khập khiễng đi ra bờ suối. Mỗi người mang một khẩu súng và một cuộn chăn trên vai. Cả hai đều thấm mệt sau những ngày gian khổ dài đằng đẵng. Giôn bỗng trượt chân suýt ngã.

Bác rất thương loài vật

Lúc ở chiến khu, Bác Hồ nuôi một con chó, một con mèo và một con khỉ. Thông thường thì ba loài đó vốn chẳng ưa nhau. Không biết Bác dạy thế nào mà chúng lại quấn quýt nhau, thường đùa giỡn, không trêu chọc nhau bao giờ.

Chiếc Lá Non

Buổi sáng cuối xuân, ánh nắng tơ hồng óng ánh trải xuống khắp khu vườn. Những cô Ong áo chẽn vàng đang mải miết lấy phấn hoa. Các cô vừa làm vừa hát...

Hai lần bàn học tưng hửng

Bàn Học biêt thừa là cái bút ấy của một chú học viên bổ túc bỏ quên tối qua. Cô cậu nào thấy nó đẹp, nhận vơ là của mình thì… Bàn Học sẽ kêu thật to cho bẽ mặt. Sẽ biết tay nhau.