Tai ai thính nhất?

châu chấu

Một chú Thỏ Trắng xưa nay vẫn tự cho mình là có đôi tai thính nhất. Một hôm, chú vừa nhảy nhót trên bãi cỏ, vừa hát:

Là lá la la,
Thỏ Trắng là ta,
Tai dài thính nhất,
Ai cũng thua tất,
Là lá la la…

Bỗng có một tiếng “phì” mạnh làm chú thỏ giật nẩy người. Mắt chú nhớn nhác nhìn quanh. Một con Rắn ngóc đầu dậy và nói:

– Phì! Tai thính mà tớ bò đến bên cạnh cũng không biết. Thính nhất phải là Rắn này!

Rắn còn đnag lắc lư cái đầu ra vẻ đắc ý thì một con chây chấu nhô lên trên đám cỏ và hét to:

– Thôi đi nào! Chớ vội khoe khoang! Tai tớ mới thính nhất. Tớ có thể nghe được những tiếng động ở cách xa hàng ngàn km (kilometer) cơ!

Ba con vật ra sức tranh cãi, không ai chịu thua ai. Cuối cùng đành phải nhờ chim Họa Mi phân xử giúp. Chim Họa Mi bèn lấy một chiếc lá sen to buộc chặt đôi tai của Thỏ lại. Rồi Họa Mi lấy một lá mía buộc chặt vào đầu Rắn, và lấy một lá cỏ buộc đầu Châu Chấu.

Mọi việc xong xuôi, Họa Mi nhảy lên cành cây cất tiếng hót véo von:

Rich ri ri,
Cứ khoe khoang đi:
Tai buộc rồi,
Còn thấy chi!

Rắn và Châu Chấu cùng lên tiếng:

– Chúng tôi nghe thấy rồi! Chúng tôi nghe thấy rồi!

Riêng Thỏ Trắng kêu lên:

– Tôi chẳng nghe thấy gì cả! Đúng là chị Họa Mi buộc tai tôi chặt quá!

Nói xong, Thỏ Trắng đòi buộc lại tai Rắn và Châu Chấu. Thỏ lấy thêm một lá mía khác buộc chặt luôn cả mồm của Rắn lại và quấn thêm vào chân Châu Chấu một lá cỏ dày nữa. Vì Thỏ Trắng nghe đâu các nhà khoa học cho biết là Rắn nghe bằng lưỡi và Châu Chấu nghe bằng chân cơ.

Họa Mi đợi Thỏ buộc xong, nhảy tít trên cành cây cao, cất tiếng hót lanh lảnh:

Rích ri ri,
Cứ khoe khoang đi:
Tai buộc rồi,
Còn nghe thấy chi!

Lần này cả Thỏ và Rắn đều thú nhận là không nghe thấy gì. Chỉ có một mình Châu Chấu vẫn nghe rõ ràng tiếng Họa Mi hót. Cả bọn đành công nhận là tai Châu Chấu thính nhất.

Ai đáng khen nhiều hơn

Một nhà kia, có hai anh em Thỏ ở với mẹ. Bố đi làm xa nên cậu nào cũng muốn tỏ ra là đứa bé ngoan, biết thương mẹ nhiều nhất.

Buổi học cuối năm

Hôm nay Minh đến lớp, lòng hồi hộp. Buổi học này là buổi học cuối năm. Các bạn Minh cũng đã có mặt đông đủ. Ai cũng muốn đến sớm hơn mọi ngày một chút để được nói chuyện vui đùa với nhau.

Mèo con và quyển sách

Mèo con ngồi bên một hốc cây, trên tay chú là quyển sách tậo tô rất mới, rất đẹp. Mèo con ngắm nghía một lúc rồi “soạt! soạt!”, chú ta xé quyển sách.

Chú vẹt tinh khôn

Một người lái buôn Ba Tư (Iran ngày nay) trong một chuyến vượt sang Trung Phi mang về một chú vẹt rất đẹp. Chú vẹt có cái mào đỏ và bộ lông xanh biếc óng ánh. Người lái buôn yêu vẹt lắm...

Cái trống của Sóc

Sóc có một cái trống rất to, rất đẹp. Nhưng không vì thế mà Sóc giữ trống chơi một mình. Vào những đêm sáng trăng, Sóc mang trống ra đánh. Mọi vật trong rừng chạy đến, cùng nhảy múa, ca hát theo tiếng trống nhịp nhàng...

Hồ Gương

Có một hồ nước rộng, trông thấy đáy. Những khi gió nhẹ mặt hồ phẳng lặng như gương. Một chú Chim nhỏ bay qua thấy bóng mình dưới nước, bèn cất tiếng

Nàng tiên hoa cúc

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai tên là A Ngưu sinh sống bên bờ sông Vận Hà. Nhà A Ngưu rất nghèo, năm bảy tuổi, cậu bé mồ côi cha, hai mẹ con cậu bé sống lay lắt qua ngày nhờ những đồng tiền dệt vải của mẹ...

Giản dị

Vào một đêm cuối xuân năm 1947, khoảng hai giờ sáng, trên đường đi công tác, Bác Hồ đến nghỉ chân ở một nhà bên đường.

Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa.