Tai ai thính nhất?

châu chấu

Một chú Thỏ Trắng xưa nay vẫn tự cho mình là có đôi tai thính nhất. Một hôm, chú vừa nhảy nhót trên bãi cỏ, vừa hát:

Là lá la la,
Thỏ Trắng là ta,
Tai dài thính nhất,
Ai cũng thua tất,
Là lá la la…

Bỗng có một tiếng “phì” mạnh làm chú thỏ giật nẩy người. Mắt chú nhớn nhác nhìn quanh. Một con Rắn ngóc đầu dậy và nói:

– Phì! Tai thính mà tớ bò đến bên cạnh cũng không biết. Thính nhất phải là Rắn này!

Rắn còn đnag lắc lư cái đầu ra vẻ đắc ý thì một con chây chấu nhô lên trên đám cỏ và hét to:

– Thôi đi nào! Chớ vội khoe khoang! Tai tớ mới thính nhất. Tớ có thể nghe được những tiếng động ở cách xa hàng ngàn km (kilometer) cơ!

Ba con vật ra sức tranh cãi, không ai chịu thua ai. Cuối cùng đành phải nhờ chim Họa Mi phân xử giúp. Chim Họa Mi bèn lấy một chiếc lá sen to buộc chặt đôi tai của Thỏ lại. Rồi Họa Mi lấy một lá mía buộc chặt vào đầu Rắn, và lấy một lá cỏ buộc đầu Châu Chấu.

Mọi việc xong xuôi, Họa Mi nhảy lên cành cây cất tiếng hót véo von:

Rich ri ri,
Cứ khoe khoang đi:
Tai buộc rồi,
Còn thấy chi!

Rắn và Châu Chấu cùng lên tiếng:

– Chúng tôi nghe thấy rồi! Chúng tôi nghe thấy rồi!

Riêng Thỏ Trắng kêu lên:

– Tôi chẳng nghe thấy gì cả! Đúng là chị Họa Mi buộc tai tôi chặt quá!

Nói xong, Thỏ Trắng đòi buộc lại tai Rắn và Châu Chấu. Thỏ lấy thêm một lá mía khác buộc chặt luôn cả mồm của Rắn lại và quấn thêm vào chân Châu Chấu một lá cỏ dày nữa. Vì Thỏ Trắng nghe đâu các nhà khoa học cho biết là Rắn nghe bằng lưỡi và Châu Chấu nghe bằng chân cơ.

Họa Mi đợi Thỏ buộc xong, nhảy tít trên cành cây cao, cất tiếng hót lanh lảnh:

Rích ri ri,
Cứ khoe khoang đi:
Tai buộc rồi,
Còn nghe thấy chi!

Lần này cả Thỏ và Rắn đều thú nhận là không nghe thấy gì. Chỉ có một mình Châu Chấu vẫn nghe rõ ràng tiếng Họa Mi hót. Cả bọn đành công nhận là tai Châu Chấu thính nhất.

Quà tặng cha

Một bữa, Pa-xcan – khi đó đã là sinh viên – đi đâu khuya về thấy bố vẫn cặm cụi trước bàn làm việc. Anh rón rén lại gần. Ông bố vẫn mải mê với những con số: ông đang phải kiểm tra sổ sách của Sở tài chính mà ông mới được bổ nhiệm phụ trách.

Qua suối

Một lần, trên đường đi công tác, Bác Hồ và các chiến sĩ bảo vệ phải qua một con suối. Trên dòng suối có những hòn đá bắc thành lối đi. Khi Bác đã sang đến bờ bên kia, một chiến sĩ đi phía sau bỗng sẩy chân ngã.

Chuyện của mây

Trên trời có một đám mây xinh đẹp, suốt ngày nhởn nhơ bay lượn. Nhưng bay mãi một mình, mây cũng cảm thấy buồn. Mây chợt nhớ tới chị gió, vội bay đi tìm chị.

Chuyện ở vườn hoa

Bé Ngân thích nhất là mỗi buổi chiều được ông nội cho đi đến câu lạc bộ hưu trí ở cạnh vườn hoa. Trong khi ông chơi cờ, đánh cầu lông thì Ngân tha hồ chơi đu quay, cầu trượt, bập bênh cùng các bạn.

Ông Trạng thả diều

Vào đời vua Trần Thái Tông, có một gia đình nghèo sinh được cậu con trai đặt tên là Nguyễn Hiền. Chú bé rất ham thả diều. Lúc còn bé, chú đã biết làm lấy diều để chơi.

Sự tích con Ong

Ngày xưa, có một người đàn bà tên là nàng Ong. Nàng Ong làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn nghèo túng vì nhà đông miệng ăn. Nàng Ong mong các con khôn lớn để đỡ đần mình.

Cô giáo và hai em nhỏ

Nết đã hơn 7 tuổi. Em gái Nết là Na, 6 tuổi. Khi em gái chưa đi học lớp 1, suốt ngày hai chị em quấn quýt bày đồ chơi. Nết sinh ra đã bất hạnh với bàn chân trái thiếu ba ngón.

Hồ Gương

Có một hồ nước rộng, trông thấy đáy. Những khi gió nhẹ mặt hồ phẳng lặng như gương. Một chú Chim nhỏ bay qua thấy bóng mình dưới nước, bèn cất tiếng

Mình bận học

Vào một buổi sáng thứ bảy đẹp trời, Vô-lô-đi-a đang cắm cúi chuẩn bị bài thì một bạn đến rủ đi bắn chim vì cậu ta vừa mua một khẩu súng mới toanh. Khẩu súng mới! Điều đó thật hấp dẫn đối với các bạn trai.