Xe Lu và Xe Ca

Một hôm, trên quãng đường kia, có chiếc xe lu lù rù chuyển bánh. Từ cột cây số này tới cột cây số kia, xe lu cứ vừa lăn vừa thở, mãi mới đến đích.

- Mà sao cậu ta lại không chịu chạy nhanh lên nhỉ?

Có ai hỏi thế, xe lu trả lời:

– Tôi cần đi chậm!

Nghe vậy, xe ca phóng vèo tới, chê:

– Nói khoác!

Xe lu hiền lành:

– Tớ nói thật đấy!

Xe ca nổ máy:

– Thôi đi! Xin chào nhé!

Và xe ca phóng vút.

Một lần, thấy xe ca chạy tới, xe lu gọi:

– Xe ca ơi! Cho mình hỏi thăm…

Xe ca dừng lại.

– Cái gì thế?

– Cậu ở đằng kia về, thấy đường đi có tốt không?

Xe ca khủng khỉnh:

– Cậu ngại đi vì đi chậm mỏi chân chứ gì? Tớ không biết, cậu lên mà xem…

Sau đấy trời mưa. Xe lu cứ đội nước lần tới. Trong khi ấy, xe ca đã vào nhà nghỉ. Tạnh mưa, xe ca lao ra, vượt xe lu. Xe lu gọi:

– Này, đợi tớ đi trước xem sao đã, không có…

Chẳng thèm nghe hết, xe ca cứ phóng và nghĩ: “Bò như rùa ấy, ai đợi được! Mình mà lại phải chơi với cái cậu lù đù ấy thì chán chết!”.

Xe ca cứ phóng đi. Xe lu cố lăn thật nhanh.

Tới một quãng đường mới mở chưa “lu” kỹ, xe ca bị sa hố cứ quay tít bánh xe tại chỗ, không sao tiến lên được, mà cũng không lùi lại được. May mà có anh xe cần trục nhấc xe ca ra chỗ khác. Xe lu bò tới quãng đường hỏng, rải đá lên rồi lăn đi lăn lại cho mịn.

Đường đã chữa xong, xe lu gọi:

– Đi thôi nào, cậu xe ca ơi!

Bây giờ xe ca mới hiểu vì sao xe lu không chạy nhanh.

Từ hôm ấy, đù đi đâu đi đâu, xe ca cũng kể lại cho xe lu biết tình hình đường đất tốt, xấu ra sao. Xe lu có hỏi gì, xe ca cũng không bỏ chạy.

Cho đến bây giờ, bất cứ chiếc xe nào dù có chạy nhanh đến đâu cũng không chê xe lu chạy chậm nữa.

Nhà bác học Ga-li-lê

Khi còn là giáo sư toán ở trường đại học Pi-dơ, một hôm Ga-li-lê thấy người ta dạy cho sinh viên: vật nặng không bao giờ rơi nhanh hơn vật nhẹ.

Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca

An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều, ông nói với mẹ An-đrây-ca: "Bố khó thở lắm!..." Mẹ liền bảo An-đrây-ca đi mua thuốc.

Lợn con giảm béo

Lợn con béo nhất trong số các con vật ở nông trại, chính vì thế mà nó hay bị các bạn trêu chọc nhất. Một hôm, Lợn con quyết định giảm béo bằng cách ăn kiêng...

Một chuyến tham quan

Bé Loan học lớp mẫu giáo 5 tuổi. Một hôm, cơ quan mẹ Loan tổ chức đi tham quan Hà Nội. Thấy Loan ngoan, biết vâng lời bố mẹ, mẹ bàn với bố cho Loan đi cùng.

Lê-nin và ông lão đi săn

Ông lão bắt đầu kể với tôi rất tỉ mỉ về việc sau một chuyến đi săn, Lê-nin mời ông đến Mát-xcơ-va để thăm Lê-nin và xem xét mọi việc. Từ một nơi thâm sơn cùng cốc đến thẳng Mát-xcơ-va thăm Lê-nin, có phải chuyện chơi đâu.

Cá Rô Ron không vâng lời mẹ

Con người có cái cần câu. Đầu cần câu buộc sợi dây cước. Đầu sợi dây cước buộc lưỡi câu. Lưỡi câu mắc con mồi ngon, thả xuống nước. Con cá nào tham mồi đớp phải, người ta giật lên là chết...

Làm việc thật là vui

Quanh ta, mọi người đều làm việc. Cái đồng hồ tích tắc báo phút, báo giờ. Con gà trống gáy vang ò … ó … o, báo cho mọi người biết trời sắp sáng, mau mau thức dậy.

Người viết truyện thật thà

Nhà văn Pháp nổi tiếng Ban-dắc và vợ được mời đi dự tiệc. Lúc sắp lên xe, ông bảo vợ: Anh không muốn ngồi ăn lâu, nhưng chưa biết nên nói thế nào đây.

Bàn tay mẹ

Bình yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Tay mẹ không trắng đâu. Bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay gầy gầy, xương xương. Bình rất thích áp hai bàn tay của mẹ vào má. Hai bàn tay xoa vào má cứ ram ráp nhưng không hiểu sao Bình rất thích.