Một hôm, trên quãng đường kia, có chiếc xe lu lù rù chuyển bánh. Từ cột cây số này tới cột cây số kia, xe lu cứ vừa lăn vừa thở, mãi mới đến đích.
- Mà sao cậu ta lại không chịu chạy nhanh lên nhỉ?
Có ai hỏi thế, xe lu trả lời:
– Tôi cần đi chậm!
Nghe vậy, xe ca phóng vèo tới, chê:
– Nói khoác!
Xe lu hiền lành:
– Tớ nói thật đấy!
Xe ca nổ máy:
– Thôi đi! Xin chào nhé!
Và xe ca phóng vút.
Một lần, thấy xe ca chạy tới, xe lu gọi:
– Xe ca ơi! Cho mình hỏi thăm…
Xe ca dừng lại.
– Cái gì thế?
– Cậu ở đằng kia về, thấy đường đi có tốt không?
Xe ca khủng khỉnh:
– Cậu ngại đi vì đi chậm mỏi chân chứ gì? Tớ không biết, cậu lên mà xem…
Sau đấy trời mưa. Xe lu cứ đội nước lần tới. Trong khi ấy, xe ca đã vào nhà nghỉ. Tạnh mưa, xe ca lao ra, vượt xe lu. Xe lu gọi:
– Này, đợi tớ đi trước xem sao đã, không có…
Chẳng thèm nghe hết, xe ca cứ phóng và nghĩ: “Bò như rùa ấy, ai đợi được! Mình mà lại phải chơi với cái cậu lù đù ấy thì chán chết!”.
Xe ca cứ phóng đi. Xe lu cố lăn thật nhanh.
Tới một quãng đường mới mở chưa “lu” kỹ, xe ca bị sa hố cứ quay tít bánh xe tại chỗ, không sao tiến lên được, mà cũng không lùi lại được. May mà có anh xe cần trục nhấc xe ca ra chỗ khác. Xe lu bò tới quãng đường hỏng, rải đá lên rồi lăn đi lăn lại cho mịn.
Đường đã chữa xong, xe lu gọi:
– Đi thôi nào, cậu xe ca ơi!
Bây giờ xe ca mới hiểu vì sao xe lu không chạy nhanh.
Từ hôm ấy, đù đi đâu đi đâu, xe ca cũng kể lại cho xe lu biết tình hình đường đất tốt, xấu ra sao. Xe lu có hỏi gì, xe ca cũng không bỏ chạy.
Cho đến bây giờ, bất cứ chiếc xe nào dù có chạy nhanh đến đâu cũng không chê xe lu chạy chậm nữa.