Cá Rô Ron không vâng lời mẹ

“Con người có cái cần câu. Đầu cần câu buộc sợi dây cước. Đầu sợi dây cước buộc lưỡi câu. Lưỡi câu mắc con mồi ngon, thả xuống nước. Con cá nào tham mồi đớp phải, người ta giật lên là chết. Để ra sức quyến rũ những con cá khờ dại bơi đến đớp mồi, con người còn dùng cám rang thơm phức ném xuống nước nơi thả lưỡi câu…”

Cá Rô mẹ đã giảng giải như thế và dặn đi dặn lại các con: “Thấy mùi thơm ở nơi nào, chớ bơi đến; thấy mồi ngon, chớ nhắm mắt nuốt mà chết”.

Chiều hôm ấy, một con cá Rô Ron hay bơi xa mẹ đang bơi nhởn nhơ, tự nhiên ngửi thấy mùi thơm ở góc ao. Đúng mùi cám rang rồi! Nhớ lời mẹ “thấy mùi thơm ở nơi nào chớ bơi đến”, nó định bơi lảng ra xa. Nhưng chao ôi! Thơm quá thể! Rô Ron nghĩ bụng: mẹ chỉ lo xa thôi, điều cốt yếu là không đớp mồi còn mùi thơm, ta cứ ngửi, việc quái gì.

Thế là  con cá Rô Ron chủ quan bỏ lời mẹ dặn ngoài tai. Nó bơi đến góc ao, ngây ngất thưởng thức mùi thơm.

Nó chợt nhìn thấy một khúc giun nho nhỏ. A! mồi ngon! Phải cẩn thận! Mẹ đã dặn rồi! cá Rô Ron quay đi cố không nhìn lại khúc giun. Nó yên lặng hít mùi thơm. Một lúc sau, nó không thể không quay lại. Chao ôi! Khúc giun mới ngon làm sao!

Ồ, mẹ còn dặn thế nào nhỉ? Như một học sinh học vẹt, nó lẩm bẩm: “Thấy mồi ngon, chớ nhắm mắt nuốt mà chết”. Hay lắm, thế nghĩa là mồi ngon, mở mắt nuốt sẽ chả việc gì. Con cá Rô Ron tham mồi cố tình hiểu sai lời mẹ dặn.

Mở to hai mắt, nó bởi đến, há mồm đớp khúc giun. Bỗng mồm nó đau nhói. “Vút”, nó bị giật lên khỏi mặt nước. Mới giãy giãy được mấy cái, cá Rô Ron đã nằm gọn trong tay một chú bé con. Chú bé tháo lưỡi câu.

May sao, chú tuột tay Rô Ron rơi tõm xuống nước. Thật hút chết.

Gặp mẹ, Rô Ron chẳng dám nói một lời. Phải đến hôm sau, nó mới thú nhận tất cả với mẹ.

Nghe rõ đầu đuôi câu chuyện Rô Ron kể, trầm ngâm một lúc, Rô mẹ tập trung cả đàn con lại nhắc:

– Các con ạ, ngay cả cá sấu, cá mập, những ông vua, bà chúa trên biển cả, tham mồi còn mắc cả tai họa nữa là các con. Các con ơi, phải tỉnh táo mới nhận thấy cái lưỡi câu nguy hiểm ẩn trong miếng mồi ngon hấp dẫn. Nhưng nếu các con tham mồi thì tỉnh táo làm sao được…

Giọng Rô mẹ chợt nghẹn lại như bị hụt hơi, Rô mẹ không nói được hết lời.

Rô Ron cúi đầu không nói gì. Nó tự nhủ với bản thân lần sau không dám quên lời mẹ dặn nữa.

Con lừa hát

Ngày xửa ngày xưa, có một người giặt đồ thuê nuôi một con lừa để giúp anh ta vận chuyển quần áo từ nhà ra bờ sông và ngược lại. Thế nhưng, con lừa này không thích những món ăn mà ông chủ cho nó...

Có một lần

Tôi chẳng muốn kể chuyện này vì tôi thấy ngượng quá. Nhưng dù sao, tôi cũng xin kể để các bạn nghe. Mọi người đều tưởng là tôi bị đau thật, nhưng có phải là tôi bị sưng bộng răng đâu.

Alexander Graham Bell – người phát minh ra điện thoại

Ngày 7- 8 – 1922, tất cả các máy điện thoại trên toàn nước Mĩ câm lặng, cả nước cử hành quốc tang tiễn biệt Alexander Graham Bell – người phát minh điện thoại vừa qua đời 5 ngày trước đó.

Đi tìm bạn

Thỏ Xám và Nhím Xù là đôi bạn chơi với nhau rất thân. Những buổi sáng mùa hè, hai bạn rủ nhau là bờ suối hái hoa, đào củ. Những buổi tối mùa thu hai bạn kéo nhau ra bãi cỏ nô đùa dưới ánh trăng.

Chaplin đấu trí với tên cướp

Chaplin là một diễn viên hài nổi tiếng người Anh, ngoài đời thực, ông cũng rất hài hước và vô cùng thông minh. Một hôm, Chaplin có việc phải ra ngoài và mang theo một khoản tiền lớn...

Xe Lu và Xe Ca

Một hôm, trên quãng đường kia, có chiếc xe lu lù rù chuyển bánh. Từ cột cây số này tới cột cây số kia, xe lu cứ vừa lăn vừa thở, mãi mới đến đích...

Avanti thông minh

Avanti nổi tiếng là một người thông minh, giỏi đối đáp. Một hôm, Avanti mở một xưởng nhuộm, Bayi muốn chơi khăm Avanti, liền đến xưởng nhuộm và nói với ông: Avanti này, nghe nói tay nghề của ông rất giỏi, ông có thể giúp tôi...

Món quà tặng mẹ

Tôi vội vã bước vào tiệm trong mall để sắm khẩn cấp mấy món qùa giáng sinh vào phút cuối cho đứa con gái. Kinh hãi nhìn đám đông, có lẽ tôi sẽ bị kẹt trong tiệm đến muôn đời, trong khi việc phải làm còn chồng chất...

Hai bàn tay

 Năm 1911, năm ấy Bác còn trẻ lắm mới khoảng 21 tuổi. Một hôm anh Ba - tên của Bác hồi ấy, cùng một người bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đột nhiên anh Ba hỏi người bạn cùng đi: Anh Lê, anh có yêu nước không ?