Cá Rô Ron không vâng lời mẹ

“Con người có cái cần câu. Đầu cần câu buộc sợi dây cước. Đầu sợi dây cước buộc lưỡi câu. Lưỡi câu mắc con mồi ngon, thả xuống nước. Con cá nào tham mồi đớp phải, người ta giật lên là chết. Để ra sức quyến rũ những con cá khờ dại bơi đến đớp mồi, con người còn dùng cám rang thơm phức ném xuống nước nơi thả lưỡi câu…”

Cá Rô mẹ đã giảng giải như thế và dặn đi dặn lại các con: “Thấy mùi thơm ở nơi nào, chớ bơi đến; thấy mồi ngon, chớ nhắm mắt nuốt mà chết”.

Chiều hôm ấy, một con cá Rô Ron hay bơi xa mẹ đang bơi nhởn nhơ, tự nhiên ngửi thấy mùi thơm ở góc ao. Đúng mùi cám rang rồi! Nhớ lời mẹ “thấy mùi thơm ở nơi nào chớ bơi đến”, nó định bơi lảng ra xa. Nhưng chao ôi! Thơm quá thể! Rô Ron nghĩ bụng: mẹ chỉ lo xa thôi, điều cốt yếu là không đớp mồi còn mùi thơm, ta cứ ngửi, việc quái gì.

Thế là  con cá Rô Ron chủ quan bỏ lời mẹ dặn ngoài tai. Nó bơi đến góc ao, ngây ngất thưởng thức mùi thơm.

Nó chợt nhìn thấy một khúc giun nho nhỏ. A! mồi ngon! Phải cẩn thận! Mẹ đã dặn rồi! cá Rô Ron quay đi cố không nhìn lại khúc giun. Nó yên lặng hít mùi thơm. Một lúc sau, nó không thể không quay lại. Chao ôi! Khúc giun mới ngon làm sao!

Ồ, mẹ còn dặn thế nào nhỉ? Như một học sinh học vẹt, nó lẩm bẩm: “Thấy mồi ngon, chớ nhắm mắt nuốt mà chết”. Hay lắm, thế nghĩa là mồi ngon, mở mắt nuốt sẽ chả việc gì. Con cá Rô Ron tham mồi cố tình hiểu sai lời mẹ dặn.

Mở to hai mắt, nó bởi đến, há mồm đớp khúc giun. Bỗng mồm nó đau nhói. “Vút”, nó bị giật lên khỏi mặt nước. Mới giãy giãy được mấy cái, cá Rô Ron đã nằm gọn trong tay một chú bé con. Chú bé tháo lưỡi câu.

May sao, chú tuột tay Rô Ron rơi tõm xuống nước. Thật hút chết.

Gặp mẹ, Rô Ron chẳng dám nói một lời. Phải đến hôm sau, nó mới thú nhận tất cả với mẹ.

Nghe rõ đầu đuôi câu chuyện Rô Ron kể, trầm ngâm một lúc, Rô mẹ tập trung cả đàn con lại nhắc:

– Các con ạ, ngay cả cá sấu, cá mập, những ông vua, bà chúa trên biển cả, tham mồi còn mắc cả tai họa nữa là các con. Các con ơi, phải tỉnh táo mới nhận thấy cái lưỡi câu nguy hiểm ẩn trong miếng mồi ngon hấp dẫn. Nhưng nếu các con tham mồi thì tỉnh táo làm sao được…

Giọng Rô mẹ chợt nghẹn lại như bị hụt hơi, Rô mẹ không nói được hết lời.

Rô Ron cúi đầu không nói gì. Nó tự nhủ với bản thân lần sau không dám quên lời mẹ dặn nữa.

Hàng xóm của Gấu Con

Đằng sau nhà của Gấu con có một cái cây rất to, không biết từ lúc nào đã có một chú Chim bay đến làm tổ trên cái cây này...

Ai ngoan sẽ được thưởng

Một buổi sáng, Bác Hồ đến thăm trại nhi đồng. Vừa thấy Bác, các em nhỏ ùa ra đón Bác. Em nào cũng muốn đến thật gần Bác để nhìn Bác cho rõ. Có em cứ đi giật lùi phía trước Bác để luôn luôn được nhìn thấy Bác.

Cặp sừng và đôi chân

Mỗi ngày, Hươu đều tự soi mình dưới nước và tự nhủ: “Với cặp sừng lung linh, mình là con hươu đẹp nhất khu rừng”. Nhưng nó lại chẳng hề thích đôi chân chút nào vì cho rằng chúng trông thật xấu xí.

Abraham Lincoln

Abraham Lincoln sinh ra trong một gia đình nông dân. Khi Lincoln còn nhỏ, gia đình cậu rất nghèo. Không có tiền đi học, ngày ngày Lincoln phải theo cha đi khai khẩn đất hoang và trồng trọt...

Quạ và đàn bồ câu

Quạ thấy đàn bồ câu được nuôi ăn đầy đủ, không phải đi kiếm thức ăn, không phải ăn xác thối, nó bôi trắng lông mình rồi bay vào chuồng bồ câu.

Kiến và chim Bồ Câu

Vào một ngày mùa hè nóng bức, có một con kiến trên đường đi tìm nước uống. Sau khi đi dạo một lúc lâu, kiến thấy một dòng suối. Để có thể uống nước, kiến phải leo lên một ngọn cỏ cao. Trong lúc trèo, kiến bị sẩy chân và rơi xuống nước...

Ông Trạng thả diều

Vào đời vua Trần Thái Tông, có một gia đình nghèo sinh được cậu con trai đặt tên là Nguyễn Hiền. Chú bé rất ham thả diều. Lúc còn bé, chú đã biết làm lấy diều để chơi.

Xã tắc quý hơn ngôi báu

Một ngày mùa thu năm Canh Thìn (980), bầu trời Hoa Lư trong vắt. Nắng vàng trải mênh mang trên núi rừng. Hoàng cung Hoa Lư trang nghiêm hôm nay được canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Đôi dép

Hai chiếc dép là đôi bạn chơi với nhau rất thân. Không biết chúng chơi chung từ bao giờ, chỉ biết từ rất lâu, lâu lắm rồi.