Điều không tính trước

Tôi chuẩn bị đánh nhau. Thoạt đầu tôi định lấy con dao của mẹ tôi làm vũ khí, nhưng khi sờ đến cái lưỡi thép to bản và mát lạnh của nó, tôi đâm ra sờ sợ làm sao! Con dao này mà vung lên một phát là địch thủ ngã như chơi. Eo ôi, sợ quá!

Tôi không lấy con dao nữa. Tôi vào phòng chị Hồng và tìm thấy cái kéo. Tôi mân mê cái kéo một hồi rồi lại bỏ xuống. Cái kéo nhọn quá, mà tôi thì lại không dám làm điều gì dại dột đối với thằng Nghi. Tôi chỉ muốn giã nó một trận thật đau thôi. Phải đánh nó để nó chừa cái tật ăn gial.

Chả là cách đây năm hôm, trong trận bóng giao hữu giữa lớp tôi và lớp nó nhân dịp kết thúc năm học, khi nhận được đường chuyền của thằng Phước, tôi lướt xuống sút vào gôn đội nó một quả tuyệt đẹp thì nó la toáng lên bảo tôi việt vị. Rõ ràng khi tôi nhận bóng thì trước mặt tôi còn đến hai hậu vệ của đội nó, vậy mà thằng Nghi cứ khăng khăng không công nhận bàn thắng của tôi. ức nhất là lúc đó bên tôi đang bị dẫn trước một bàn. Thế là hai bên bỏ mặc trái bóng nằm lăn lóc trên sân, xúm vào cãi cọ. Rốt cuộc không ai chịu ai, hai bên đều gom mũ áo, giày dép hậm hực ra về.

Đã vậy, trước khi bỏ đi, thằng Nghi còn nhe răng trêu tôi:

– Lần sau, đừng “ăn cắp trứng gà” nữa nghen !

Ý nó bảo tôi chỉ quen nấp sẵn ở sân đối phương để rình cơ hội ghi bàn “bất hợp pháp”. Trong khi bọn tôi giận tím mặt thì phe thằng Nghi cười lên hô hố, trông thật khả ố

Được rồi, nêu mày muôn gây sự, ông sẽ cho mày biết tay ! Tôi lẩm bẩm trong miệng và tiếp tục đi tìm “vũ khí”. Tôi lục lọi ngăn kéo của chị Hiền. Ngăn kéo của chị Hiền chỉ toàn là bánh kẹo và trái cây, chẳng có thứ nào có thể dùng đánh nhau cả. Chẳng lẽ lại dùng trái cây chọi địch thủ !

Cuối cùng, tôi tìm thấy “vũ khí” trong hòm đồ nghề của anh Nghĩa. Thoạt đầu, tôi định lấy cây búa, nhưng sau khi rờ rẫm cục sắt cẩn thận, tôi biết thằng Nghi không thể nào chịu đựng nổi một “vũ khí” như thế này. Thế là rốt cuộc tôi chọn cái kềm. Thật chả có thứ “vũ khí” nào lí tưởng hơn nó. Nó vừa nhẹ vừa gọn, cất trong túi quần chả có anh cổng an nào phát hiện ra. Nó cũng chẳng làm địch thủ phải đau đớn. Khi vật ngã thằng Nghi xuống đất, tôi sẽ rút kềm ra “dư dứ’ cho nó sợ chơi. Thật là tuyệt!

Tôi lấy giấy nhám ra định đánh bóng cái kềm thì thằng Phước tới:

– Mày làm gì vậy? Định sửa xe hả?

Tôi nhún vai :

– Sửa xe cái khỉ mốc ! Tao đang định đi đánh nhau với thằng Nghi !

Phước nheo mắt:

– Đánh nhau bằng cái kềm này à ?

Nghe giọng điệu khi dễ của nó, tôi khịt mũi:

– Kềm mà đánh nhau quái gì ! Vũ khí của tao cất trong tủ kia ! Ác lắm !

Phước tò mò:

– Gì vậy ?

– Vũ khí hoá học ! Rồi mày sẽ biết ! Chiều nay mày có đi đánh nhau với tao không ?

Phước tỏ vẻ đắn đo:

– Đánh nhau ấy à ?

Tôi khích :

– Chẳng le mày sợ thằng Nghi! Chính nó đã ăn gian trận bóng hôm nọ, lại còn chọc tức tụi mình nữa ! Bỏ qua sao được !

Phước bị tôi khích tướng bèn gật đầu:

– Đánh thì đánh ! Tao mà sợ nó !

– Nhưng đi đánh nhau phải có vũ khí! – Tôi lên giọng đàn anh – Mày có vũ khí không ?

– À, tao có cái ná thun, được không mày?

Tôi gật gù:

– Ná thun chỉ để đánh nhau với bọn trẻ con thôi ! Nhưng mà thôi, cũng được ! Thế chiều nay, mày nấp trong bụi cây ở ngã tư, còn tao sẽ ra đón đường thằng Nghi. Chiều nào nó cũng đi ngang ngã tư đó. Tao sẽ nói chuyện với nó. Mày nhớ theo dõi, khi nào tao vung tay lên khỏi đầu, mày sẽ bắn vào bụng nó. Lúc đó, tao sẽ rút… vũ khí hoá học trong túi quần ra xịt vào người nó, thế là nó lăn đùng ra đất.

– Nhưng mày nhớ xịt vũ khí hoá học gì đó ít thôi nghen, mà chỉ xịt vào chân cho nó đi cà nhắc chừng ba bữa thôi !

Khi thấy bóng thằng Nghi xuất hiện từ xa, tôi bước ra định chặn giữa đường.

Thấy tôi, Nghi reo lên:

– Ủa, mày đi đâu đó ? Tao đang đi tìm mày nè !

– Chết cha! Vậy là nó đã chuẩn bị rồi! Chẳng biết nó đem theo vũ khí gì?

Tôi thót bụng, hỏi:

– Mày tìm tao chi vậy?

Nghi thò tay vào túi quần. Thấy vậy tôi cung cho tay vào túi quần nắm chặt cái kềm, sẵn sàng đốì phó.

Té ra “vũ khí” của Nghi là… một cuốn sách nhỏ. Nó đưa cho tôi:

– Đây là cuốn luật bóng đá của anh tao. Cho mày mượn đọc để mai môi đá bóng mình khỏi phải cãi nhau nữa ! Trong đó, có ghi rõ luật việt vị đó!

Tôi đang ngơ ngác thì Nghi lấy trong túi ra mấy tờ giấy, huơ lên :

– Đi xem phim không ?

– Vé xem phim hả ?

– Ừ, bạn chị tao cho ba vé, chị tao không đi nên cho tao ! Phim “Trộm mắt Phật” hay lắm nghen mày!

Tôi lúng túng thọc tay vào túi quần cố giấu đi cái kềm và nhìn về phía bụi cây.

Thấy điệu bộ lạ lùng của tôi, Nghi thắc mắc :

– Mày làm gì vậy ?

– À… không ! – Tôi ấp úng.

– Có gì đằng đó vậy ?

Biết không thể giấu được, tôi đành đáp :

– Thằng Phước nó đang rình bắn chim!

Tôi quay về phía bụi cây, kêu lớn :

– Ra đi, Phước ơi ! Con chim của mày bay mất rồi!

Phước cầm giàn thun lò dò bước ra :

– Tụi mày nói chuyện lớn quá khiến con chim bay mất, uổng thiệt!

Nghi vỗ vai nó, an ủi :

– Thôi, bỏ con chim đi. Bây giờ ba đứa mình đi xem phim “Trộm mắt Phật” !

Phước khịt mũi:

–  Phim hay không mày?

–  Tuyệt! Có hoàng đế A-ma và tên trộm A-bu, hay lắm !

–  Hai tay này đánh nhau hả?

Nghi ngơ ngác:

– Đánh nhau gì?

– Thì đánh nhau chứ đánh nhau gì! Đánh nhau bằng vũ khí hoá học đó!

Nói xong, Phước nhìn tôi cười hích hích khiến tôi đỏ cả mặt.

Nghi chẳng hiểu gì cả, nó choàng vai tôi và Phước kéo đi :

– Không có đánh nhau đâu ! Hai nhân vật này là bạn thân với nhau, một tình bạn chân thành và tuyệt đẹp!

 

Ý nghĩa 

Tuổi thơ cũng có lúc nóng giận với bạn mà nảy sinh những ý nghĩ thù hằn dại dột. Nhưng trước hành động đầy thiện chí của bạn, những ý nghĩ ấy được xua đi nhanh chóng đê bạn bè lại thân ái với nhau.

Chuyện ở vườn hoa

Bé Ngân thích nhất là mỗi buổi chiều được ông nội cho đi đến câu lạc bộ hưu trí ở cạnh vườn hoa. Trong khi ông chơi cờ, đánh cầu lông thì Ngân tha hồ chơi đu quay, cầu trượt, bập bênh cùng các bạn.

Cái cò đi đón cơn mưa

Một hôm, Cò Trắng đang tha thẩn bên bãi sống thì gặp đàn Kiến cỏ. Ơ kìa, sao Kiến lại kéo nhau chạy ngược vào trong đê thế? Cò ngơ ngác hỏi một chị Kiến đang khênh bọc trứng.

Chim Sơn Ca và Cu Cu

Nghe vợ, nhớ cả lời bạn, hơn nữa thật khó phân biệt Sơn Ca với Cu Cu sơ sinh, vì thế lòng Sơn Ca chồng dịu lại.

Tôi xin chữa bệnh cho ngài

Ô-guyn là một người chỉ thích ăn luôn miệng và ít hoạt động thân thể. Người gã béo ục ịch quá đỗi, có lúc tưởng nghẹt thở.

Diều hâu và Chích Choè

Ngày xưa trong khu rừng già nọ, có một con diều hâu luôn luôn huênh hoang, hợm hĩnh. Nó tự coi mình là chúa tể của muôn loài chim, tự hào về sức khoẻ vô địch của nó. Một hôm diều hâu tập hợp tất cả các loài chim lại và lên giọng thách thức...

Con gấu và hai người bạn

Có hai người bạn cùng nhau đi dạo trên một con đường vắng. Con đường này dẫn đến một khu rừng rậm với những ngọn núi cao. Họ im lặng bước đi bên nhau. Một trong hai người vẫn còn trẻ, còn người kia thì già hơn...

Lựa lời mà nói

Một ngày kia, một ông lão loan truyền tin đồn rằng người hàng xóm của ông là một tên trộm. Kết quả là  chàng trai trẻ hàng xóm bị cảnh sát bắt...

Chị em tôi

Từ đó, tôi không bao giờ dám nói dối ba đi chơi nữa. Thỉnh thoảng, hai chị em lại cười phá lên khi nhắc lại chuyện nó rủ bạn vào rạp chiếu bóng chọc tức tôi, làm cho tôi tỉnh ngộ.

Ông chủ cửa hàng bánh kẹo

Tại vùng Tơ-lan-păng có một cửa hàng bánh kẹo nổi tiếng của bác Phơ-lip. Không ai biết cửa hàng này có từ bao giờ, chỉ biết bác Phơ-lip đã nối tiếp nghề nghiệp của cha ông từ ba đời nay, và được nhân dân trong vùng quý mến.