Hai lần bàn học tưng hửng

Bàn Học biết thừa là cái bút ấy của một chú học viên bổ túc bỏ quên tối qua. Cô cậu nào thấy nó đẹp, nhận vơ là của mình thì… Bàn Học sẽ kêu thật to cho bẽ mặt. Sẽ biết tay nhau.

Để rồi xem! Bàn Học khoái chí chờ đợi. Sáng hôm sau, Bàn Học đứng lặng im nhìn cô bé Phương Lan xuýt xoa ca ngợi chiếc bút chì.

– Chà, cái màu cánh trả mới đẹp làm sao! Hàng chữ nhũ vàng óng ánh nổi bật lên. Lại còn cục tẩy đỏ tươi ở đầu nữa chứ. Bạn này chắc khéo tay lắm đấy, đường gọt tròn xoe. (Thế là Phương Lan lại có một việc tốt để ghi vào sổ của mình rồi). Không hề do dự, Phương Lan viết ngay một lá thư cho bạn học buổi chiều:

Bạn buổi chiều ơi! Tôi trả lại bạn chiếc bút bạn bỏ quên.

Chào bạn.

Phương Lan

Anh chàng Bàn Học tưng hửng khi ngó xem lá thư trên rồi tự động viên mình: “Biết đâu, buổi chiều, biết đâu…”

Thu Mai ở lớp 2C buổi chiều ngồi chỗ ấy nhận được lá thư và chiếc bút chì cánh trả.

Cô bé đắn đo suy nghĩ:

“Của ai bút chì này? Sao lại trả cho mình nhỉ? Ừ mà mình cũng có mất một chiếc bút chì thật, nhưng một bút chì khác cơ…”

Thu Mai mở hộp chì của mình ra. Có một chỗ trống. Bút chì cánh trả nằm vừa khít.

– Trúng ý rồi!

Bàn Học phấn khởi reo lên. Nhưng chợt thấy Thu Mai lại lấy bút ra. Bàn Học lặng im chờ đợi.

Tự nhiên Bàn Học thấy bút viết vào giấy, giấy hằn vào mặt mình từng chữ, từng chữ:

Bạn Phương Lan ơi! Tôi có mất bút chì thật, nhưng không phải chiếc bút chì này. Tôi trả lại bạn để bạn hỏi cắc bạn xung quanh xem!

Thu Mai

Thu Mai viết xong rồi nhưng vẫn chưa yên tâm. Hay là ta đến gặp Phương Lan…

Hôm sau.

Buổi sáng, lớp 2A vừa tan học, Thu Mai đã chạy ngay vào cạnh Bàn Học để gặp Phương Lan:

– Phương Lan ơi ! Không phải bút chì này của “người ta” đâu.

– Cũng chẳng phải của Phương Lan. Không biết của ai thế nhỉ?

– Phương Lan đã hỏi kĩ các bạn xung quanh chưa?

– Rồi!

– Thế à! Hay là… Người ta với đằng ấy đưa nộp cho cô giáo đi.

–  Ừ, phải đấy!

Anh chàng Bàn Học lần nữa lại tưng hửng với dụng ý không lấy gì làm đẹp đẽ của mình. Đôi mắt như tròn hơn, sâu hơn ngoái nhìn theo. Thu Mai và Phương Lan nắm chặt tay nhau, ở giữa là cái bút chì xanh màu cánh trả. Hai cô bé dẫn nhau lên văn phòng gặp cô giáo. Bước chân của họ xa dần. Anh chàng Bàn Học cứ đứng trơ nhìn theo.

 

Ý nghĩa

Việc làm tốt của hai bạn Phương Lan và Thu Mai đã làm cho anh chàng Bàn Học tưng hửng. Bàn Học đâu biết rằng, dẫu hai bạn rất thích cái bút chì xinh xắn do người khác bỏ quên nhưng người học sinh thật thà, tôi bụng không thể nhận nó mà phải tìm cách trả lại cho người mất.

Cái áo hiệp sĩ

Nhà tôi có một cây nhãn tơ. Thân nó mập, chắc lẳn. Tán cây xum xuê tròn. Vào cuối mùa xuân, hàng trăm nhánh non màu nâu sậm đua nhau ngoi lên, vượt các lớp lá xanh um.

Những chiếc áo ấm

Gió bấc thổi ào ào qua khu rừng vắng. Những cành cây khẳng khiu chốc chốc run lên bần bật. Mưa phùn lất phất.. Bên gốc đa, một chú Thỏ bước ra, tay cầm một tấm vải dệt bằng rong.

Bàn chân ông nội

Cu Sún nhìn hai bàn chân ông nội ngâm trong chậu nước ấm pha muối, nó ngạc nhiên quá đi mất. Tại sao bàn chân ông nội lại dài và to thế kia nhỉ?

Bài học đầu tiên của Gấu con

Ngày chủ nhật Gấu con xin phép mẹ ra đường chơi cùng các bạn...

Khó và dễ

Sau khi Columbus tìm ra châu Mỹ, mọi người tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng ông. Có một quý tộc nọ cho rằng phát hiện ra một châu lục là chuyện dễ dàng, ai cũng có thể làm được, không có gì là ghê gớm cả...

Chàng trai chăn trâu Chu Nguyên Chương

Chuyện kể rằng, để kết giao với anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ và thu thập lực lượng khởi nghĩa, Chu Nguyên Chương đã đóng giả thành một chàng trai chăn trâu đến Phúc Kiến. Một hôm, Chu Nguyên Chương lùa đàn trâu đến núi Linh Tú thì gặp...

Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa.

Cá đi ăn thề

Cứ khi mưa mới về thì có từng đàn cá đi chơi. Người ta bảo mưa mới xuống là hội, là tết của họ nhà cá.

Bé Xà Bông đi đâu mất rồi?

Khỉ con ngày nào cũng leo trèo nghịch ngợm, hết sờ chỗ này lại mó chỗ kia nên mặt mũi tay chân đều lấm lem hết cả. Một hôm, Khỉ mẹ tặng cho Khỉ con một cục xà bông trong suốt rất đáng yêu. Khỉ con rất thích và gọi đó là Bé xà bông...