Hai lần bàn học tưng hửng

Bàn Học biết thừa là cái bút ấy của một chú học viên bổ túc bỏ quên tối qua. Cô cậu nào thấy nó đẹp, nhận vơ là của mình thì… Bàn Học sẽ kêu thật to cho bẽ mặt. Sẽ biết tay nhau.

Để rồi xem! Bàn Học khoái chí chờ đợi. Sáng hôm sau, Bàn Học đứng lặng im nhìn cô bé Phương Lan xuýt xoa ca ngợi chiếc bút chì.

– Chà, cái màu cánh trả mới đẹp làm sao! Hàng chữ nhũ vàng óng ánh nổi bật lên. Lại còn cục tẩy đỏ tươi ở đầu nữa chứ. Bạn này chắc khéo tay lắm đấy, đường gọt tròn xoe. (Thế là Phương Lan lại có một việc tốt để ghi vào sổ của mình rồi). Không hề do dự, Phương Lan viết ngay một lá thư cho bạn học buổi chiều:

Bạn buổi chiều ơi! Tôi trả lại bạn chiếc bút bạn bỏ quên.

Chào bạn.

Phương Lan

Anh chàng Bàn Học tưng hửng khi ngó xem lá thư trên rồi tự động viên mình: “Biết đâu, buổi chiều, biết đâu…”

Thu Mai ở lớp 2C buổi chiều ngồi chỗ ấy nhận được lá thư và chiếc bút chì cánh trả.

Cô bé đắn đo suy nghĩ:

“Của ai bút chì này? Sao lại trả cho mình nhỉ? Ừ mà mình cũng có mất một chiếc bút chì thật, nhưng một bút chì khác cơ…”

Thu Mai mở hộp chì của mình ra. Có một chỗ trống. Bút chì cánh trả nằm vừa khít.

– Trúng ý rồi!

Bàn Học phấn khởi reo lên. Nhưng chợt thấy Thu Mai lại lấy bút ra. Bàn Học lặng im chờ đợi.

Tự nhiên Bàn Học thấy bút viết vào giấy, giấy hằn vào mặt mình từng chữ, từng chữ:

Bạn Phương Lan ơi! Tôi có mất bút chì thật, nhưng không phải chiếc bút chì này. Tôi trả lại bạn để bạn hỏi cắc bạn xung quanh xem!

Thu Mai

Thu Mai viết xong rồi nhưng vẫn chưa yên tâm. Hay là ta đến gặp Phương Lan…

Hôm sau.

Buổi sáng, lớp 2A vừa tan học, Thu Mai đã chạy ngay vào cạnh Bàn Học để gặp Phương Lan:

– Phương Lan ơi ! Không phải bút chì này của “người ta” đâu.

– Cũng chẳng phải của Phương Lan. Không biết của ai thế nhỉ?

– Phương Lan đã hỏi kĩ các bạn xung quanh chưa?

– Rồi!

– Thế à! Hay là… Người ta với đằng ấy đưa nộp cho cô giáo đi.

–  Ừ, phải đấy!

Anh chàng Bàn Học lần nữa lại tưng hửng với dụng ý không lấy gì làm đẹp đẽ của mình. Đôi mắt như tròn hơn, sâu hơn ngoái nhìn theo. Thu Mai và Phương Lan nắm chặt tay nhau, ở giữa là cái bút chì xanh màu cánh trả. Hai cô bé dẫn nhau lên văn phòng gặp cô giáo. Bước chân của họ xa dần. Anh chàng Bàn Học cứ đứng trơ nhìn theo.

 

Ý nghĩa

Việc làm tốt của hai bạn Phương Lan và Thu Mai đã làm cho anh chàng Bàn Học tưng hửng. Bàn Học đâu biết rằng, dẫu hai bạn rất thích cái bút chì xinh xắn do người khác bỏ quên nhưng người học sinh thật thà, tôi bụng không thể nhận nó mà phải tìm cách trả lại cho người mất.

Anh hùng nhỏ tuổi diệt xe tăng

Lai là một thiếu nhi nhà nghèo. Cha đau ốm, em phải đi thay cha lèn đồn làm phu phen tạp dịch cho bọn Mĩ – Ngụy.

Ai nghèo hơn

Cách đây rất lâu, thành phố Philadelphia của nước Mỹ thường xuyên xảy ra nạn cướp bóc. Khi ra đường, mọi người thường mang theo một ít tiền, để nếu có gặp cướp thì sẽ đưa cho chúng, nhằm bảo toàn tính mạng của mình...

Đối đáp với vua

Một lần, vua Minh Mạng từ kinh đô Huế ngự giá ra Thăng Long (Hà Nội). Vua cho xa giá đến Hồ Tây ngắm cảnh. Xa giá đi đến đâu, quân lính cũng thét đuổi tất cả mọi người, không cho ai đến gần.

Mũi Lao Xanh trong đầm nước

Dưới gốc cây sen già trong đầm nước, Búp Sen đội bùn nhú lên. Nước sóng sánh tẩy sạch bùn nhơ để lộ một ngó sen trắng muốt. Làn mưa rào đầu hạ rắc lộp độp trên mặt đầm khiến búp nụ nôn nao.

Chuyện gấu ăn trăng

Ngày xưa, chú Cuội chưa lên sống trên cung trăng mà vẫn ở mặt đất này cùng với chúng ta. Cuội cũng có bố, có mẹ như chúng ta vậy.

Ba chú dê con

Một buổi chiều nắng gắt. Trên sườn đồi vắng vẻ, ba chú dê con rủ nhau đi ăn cỏ. Chúng chạy nhảy vui đùa, chẳng sợ gì ánh nắng tháng năm gay gắt thiêu đốt.

Người mẹ và Thần Chết

Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi...

Cuộc họp của loài chim

Hằng năm, loài chim tổ chức họp mặt trên một hòn đảo ở một vùng biển xa xăm. Họ hàng nhà chim từ khắp bốn phương tới đây để thảo luận về mối quan hệ với loài người. Ai nấy thi nhau phát biểu.

Dế Mèn bênh vực kẻ yếu

Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài. Tôi chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Đi được vài bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuội.