Hai lần bàn học tưng hửng

Bàn Học biết thừa là cái bút ấy của một chú học viên bổ túc bỏ quên tối qua. Cô cậu nào thấy nó đẹp, nhận vơ là của mình thì… Bàn Học sẽ kêu thật to cho bẽ mặt. Sẽ biết tay nhau.

Để rồi xem! Bàn Học khoái chí chờ đợi. Sáng hôm sau, Bàn Học đứng lặng im nhìn cô bé Phương Lan xuýt xoa ca ngợi chiếc bút chì.

– Chà, cái màu cánh trả mới đẹp làm sao! Hàng chữ nhũ vàng óng ánh nổi bật lên. Lại còn cục tẩy đỏ tươi ở đầu nữa chứ. Bạn này chắc khéo tay lắm đấy, đường gọt tròn xoe. (Thế là Phương Lan lại có một việc tốt để ghi vào sổ của mình rồi). Không hề do dự, Phương Lan viết ngay một lá thư cho bạn học buổi chiều:

Bạn buổi chiều ơi! Tôi trả lại bạn chiếc bút bạn bỏ quên.

Chào bạn.

Phương Lan

Anh chàng Bàn Học tưng hửng khi ngó xem lá thư trên rồi tự động viên mình: “Biết đâu, buổi chiều, biết đâu…”

Thu Mai ở lớp 2C buổi chiều ngồi chỗ ấy nhận được lá thư và chiếc bút chì cánh trả.

Cô bé đắn đo suy nghĩ:

“Của ai bút chì này? Sao lại trả cho mình nhỉ? Ừ mà mình cũng có mất một chiếc bút chì thật, nhưng một bút chì khác cơ…”

Thu Mai mở hộp chì của mình ra. Có một chỗ trống. Bút chì cánh trả nằm vừa khít.

– Trúng ý rồi!

Bàn Học phấn khởi reo lên. Nhưng chợt thấy Thu Mai lại lấy bút ra. Bàn Học lặng im chờ đợi.

Tự nhiên Bàn Học thấy bút viết vào giấy, giấy hằn vào mặt mình từng chữ, từng chữ:

Bạn Phương Lan ơi! Tôi có mất bút chì thật, nhưng không phải chiếc bút chì này. Tôi trả lại bạn để bạn hỏi cắc bạn xung quanh xem!

Thu Mai

Thu Mai viết xong rồi nhưng vẫn chưa yên tâm. Hay là ta đến gặp Phương Lan…

Hôm sau.

Buổi sáng, lớp 2A vừa tan học, Thu Mai đã chạy ngay vào cạnh Bàn Học để gặp Phương Lan:

– Phương Lan ơi ! Không phải bút chì này của “người ta” đâu.

– Cũng chẳng phải của Phương Lan. Không biết của ai thế nhỉ?

– Phương Lan đã hỏi kĩ các bạn xung quanh chưa?

– Rồi!

– Thế à! Hay là… Người ta với đằng ấy đưa nộp cho cô giáo đi.

–  Ừ, phải đấy!

Anh chàng Bàn Học lần nữa lại tưng hửng với dụng ý không lấy gì làm đẹp đẽ của mình. Đôi mắt như tròn hơn, sâu hơn ngoái nhìn theo. Thu Mai và Phương Lan nắm chặt tay nhau, ở giữa là cái bút chì xanh màu cánh trả. Hai cô bé dẫn nhau lên văn phòng gặp cô giáo. Bước chân của họ xa dần. Anh chàng Bàn Học cứ đứng trơ nhìn theo.

 

Ý nghĩa

Việc làm tốt của hai bạn Phương Lan và Thu Mai đã làm cho anh chàng Bàn Học tưng hửng. Bàn Học đâu biết rằng, dẫu hai bạn rất thích cái bút chì xinh xắn do người khác bỏ quên nhưng người học sinh thật thà, tôi bụng không thể nhận nó mà phải tìm cách trả lại cho người mất.

Một phút

Mọi người trong gia đình đều có tính cẩn thận và quý trọng thời giờ, chỉ trừ có Mi-chi-a. Mi-chi-a bao giờ cũng chậm trễ hơn người khác. Đến giờ ăn, mọi người đã ngồi vào bàn, chỉ thiếu Mi-chia-a.

Vừ A Dính

Vừ A Dính sinh ngày 12 tháng 9 năm 1934, người dân tộc H’Mông, quê ở Pú Nhung, vùng cao huyện Tuần Giáo, tỉnh Lai Châu. Sinh ra trong gia đình giàu truyền thống cách mạng, cậu bé thông minh, gan dạ và nhanh nhẹn...

Dâu tây nhỏ

Một quả dâu tây nhỏ mặc chiếc váy màu đỏ tươi, đội một cái mũ xanh đang chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ. Dế mèn nhìn thấy Dâu tây liền nói “Dâu tây mới xinh đẹp làm sao, tôi hát một bài cho bạn nghe nhé"...

Lợn con sạch lắm rồi

Trong khu rừng nọ có nhiều bạn nhỏ sinh sống: Gấu Con, Thỏ Con, Khỉ Con, Dê Con, Cún Con và Lợn Con...

Lu-i Pa-xtơ và em bé

Năm 1885, một sự kiện đáng ghi vào lịch sử nhân loại : Em bé Giô-dép Mây-xte, chín tuổi, bị chó dại cắn, được mẹ em đưa từ vùng quê An-dát xa xôi đến thủ đô Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.

Mình bận học

Vào một buổi sáng thứ bảy đẹp trời, Vô-lô-đi-a đang cắm cúi chuẩn bị bài thì một bạn đến rủ đi bắn chim vì cậu ta vừa mua một khẩu súng mới toanh. Khẩu súng mới! Điều đó thật hấp dẫn đối với các bạn trai.

Nhà buôn và thợ cắt tóc

Ngày xửa ngày xưa, có một nhà buôn nọ rất giàu có và tử tế. Thế nhưng, do một sự cố đáng tiếc, ông ta bị mất tất cả gia sản và trở nên nghèo khổ. Kể từ đó, không còn ai muốn làm bạn với ông ta nữa..

Dế Mèn bênh vực kẻ yếu

Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài. Tôi chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Đi được vài bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuội.

Một giấc mơ

Có một cậu bé rất lười rửa mặt, tắm gội. Mẹ cậu rất buồn vì mỗi lần mẹ gọi ra rửa mặt hay gội đầu, tắm giặt là cậu lại đáp: “Con không rửa mặt đâu! Không tắm gội đâu!”.