Que diêm tự cháy

Chúng ta đã biết người nguyên thủy từng đập đá lấy lửa, từng truyền giữ lửa như báu vật. Và thực tế “thần lửa” luôn luôn được mọi người tôn thờ. Đến xã hội văn minh, người ta không phải đập đá lấy lửa theo kiểu thô sơ nữa mà chế tạo ra diêm và các loại bật lửa. Nhưng cách đây hai thế kỉ, diêm không giống như ngày nay. Có loại phải châm vào than hồng mới có lửa ngọn. Có loại phải nhúng vào a-xít mạnh, lại có loại phải lấy kìm kẹp nát mới ra lửa. Phiền phức thế nên lúc đi xa, người ta thường ngại mang theo.

Người đầu tiên chế ra que diêm tự cháy là một sinh viên sạy mê môn Hoá học tên là Xô-ri-a. Anh có ba người bạn thân, mỗi người một nết. Xô-ri-a mê làm thí nghiệm hoá học, Ghi-rê-vi thích đọc truyện, Ghi-rin-sơ khó tính mà tốt bụng, Cam-mê-ra chăm học và cũng mê môn Hoá học.

Một buổi đi cắm trại trong rừng, họ đem theo thức ăn sống, định sẽ nấu cho nóng sốt. Nhưng họ quên mang diêm, thế là dành phải nhịn đói trở về. Một kì trại khác cũng bị bỏ dở, vì thiếu diêm. Bốn người rất bực. Ghi-rin-sơ bèn bảo hai bạn say mê hoá học:

– Các cậu đọc bao nhiêu, sách, làm cơ man là thí nghiệm, vậy mà chẳng chế ra được lửa thì đọc sách, làm thí nghiệm để làm gì?

Xô-ri-a mỉm cười:

– Chế ra lửa thì khó gì! Chỉ cần cậu kiếm cho mình một căn phòng yên tĩnh.

Ghi-rin-sơ mừng rờ nói:

– Chế được ra lửa mới cần! Chứ một căn phòng, để mình bảo bà cô mình giúp cho.

Từ ngày bà cô của Ghi-rin-sơ cho mượn một căn phòng nhỏ trên gác, Xô-ri-a ngày đêm miệt mài với mấy quyên sách và mấy lọ hoá chất. Anh vùi đầu nghiên cứu trong yên lặng.

Một hôm, Xô-ri-a chợt nhớ ra có lần thầy giáo đã làm thí nghiệm một vài thứ thuốc nổ do ông tự chế lấy. Thứ thuốc này hễ cứ đập lên trên là nổ, toé lửa ra. Xô-ri-a nghĩ: Đã toé lửa ra thì có thể dốt cháy một chất dễ bắt lửa. Hồi đó, Xô-ri-a đã biết phốt pho là chát dễ bắt lửa. Mày mò mãi, anh mới chế dược phốt pho. Thế rồi một hôm trong phòng anh bỗng có tiếng nổ. Mọi người vội chạy vào thì thây phòng đầy khói. Xô-ri-a từ màn khói dày đặc ấy bước ra hớn hở nói với Ghi-rin-sơ:

– Tớ đã tìm ra diêm tự cháy được rồi đấy.

Ghi-rin-sơ mừng lắm, ôm vai bạn mà lắc:

– Thế thì tốt quá! Nhưng “xin nhà phát minh” đừng có gây tiếng nổ khỏi làm phiền người khác đấy nhé!

Xô-ri-a gật đầu, điềm tĩnh nói:

– Nhưng mà từ tìm ra đến làm ra, còn cả một khoảng cách khá xa đấy!

Sau đó, Xô-ri-a lại vùi đầu vào làm thí nghiệm. Anh lấy phôi pho bôi một vệt dài trên tường. Tiếp đó anh lấy que gỗ khô, đầu tâm diêm sinh, nhúng vào dung dịch ka-li clo-rát, rồi quẹt mạnh lên vệt phôt pho trên tường. Đầu que diêm bùng cháy. “Nhà phát minh” sung sướng quá giơ que diêm lên, mải mê ngắm nhìn đên nỗi đánh rơi cả lọ thuốc vào cối thuốc nổ để trên sàn nhà. Thế là một tiêng “sét” nổ vang. Khi mọi người kịp đến thì căn phòng đã tan hoang. Mùi hoá chát nồng nặc đến ngạt thở. Các cửa kính vỡ vụn. Xô-ri-a bị thương, hai bàn tay máu đỏ lòm, quần áo thì rách tươm như bị ai xé nát.

Ghi-rin-sơ vội gọi bác sì đến cấp cứu. Lúc bác sĩ băng bó cho Xô-ri-a, Ghi-rin-sơ ái ngại hỏi bạn:

– Thôi, sau lần này chắc anh thôi chứ? Coi như thành công rồi mà!

Xô-ri-a chìa hai bàn tay trắng lốp bông băng của mình rồi bảo bạn:

– Thôi là thế nào? Đó mới là biết cách làm, đâu đã coi là thành công được. Khỏi tay, tôi lại tiếp tục thí nghiệm. Làm ra được que diêm tự cháy mới thôi.

Ít lâu sau, Xô-ri-a đến gặp giáo sư nói về “phát minh” của mình. Giáo sư chưa tin. Anh làm lại thí nghiệm cho giáo sư xem. Nhìn que diêm tự cháy trên bàn tay “nhà phát minh”, giáo sư cảm động ôm lây Xô-ri-a, ngợi khen:

– Anh thật là một người học trò giỏi, dũng cảm.

 

Ý nghĩa

Truyện đề cao, ca ngợi những người làm công việc nghiên cứu, thí nghiệm khoa học chân chính. Dù chỉ là một que diêm bình thường, con đường tìm ra nó cũng đòi hỏi biết bao công sức, trí tuệ và lòng dũng cảm.

Cậu bé Fulton thích suy nghĩ

Robert Fulton (1765 - 1815) là một kĩ sư và nhà phát minh nổi tiếng người Mỹ, chính ông là người đã phát minh ra tàu thủy. Thuở nhỏ, cậu bé Fulton học hành không chăm chỉ, nhưng lại rất giỏi hội họa...

Vừ A Dính

Vừ A Dính sinh ngày 12 tháng 9 năm 1934, người dân tộc H’Mông, quê ở Pú Nhung, vùng cao huyện Tuần Giáo, tỉnh Lai Châu. Sinh ra trong gia đình giàu truyền thống cách mạng, cậu bé thông minh, gan dạ và nhanh nhẹn...

In chữ rời

Ngày xưa, những bản in đầu tiên được tạo ra bằng cách khắc chữ lên trên một tấm gỗ rồi mới in ra giấy. Tương truyền, Tất Thăng là người đầu tiên phát minh ra kĩ thuật in chữ rời, giúp cho hiệu quả in ấn được nâng lên gấp mấy chục lần...

Nghệ sĩ piano Đặng Thái Sơn

Đặng Thái Sơn sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Cha của Đặng Thái Sơn là nhạc sĩ Đặng Đình Hưng, mẹ là Nhà giáo Nhân dân, Nghệ sĩ Ưu tú Thái Thị Liên, nguyên chủ nhiệm khoa đàn piano Nhạc viện Hà Nội.

Vua Lê Đại Hành giữ nước

Tháng 7 năm Canh Thìn (980), đại quân Tống xâm lược Đại Cồ Việt. Vua Lê Đại Hành (tức Lê Hoàn) đã chỉ huy ba quân đánh giặc, đại thắng trên cả hai mặt trận thuỷ bộ, mở ra kỉ nguyên Đại Việt bách thắng.

Bài học đầu tiên của Gấu con

Ngày chủ nhật Gấu con xin phép mẹ ra đường chơi cùng các bạn...

Cu Tỏn

Con rạch Cái Gia khá rộng, nước từ sông chảy vào ra cùng hai buổi lớn, ròng. Cứ mỗi năm nghỉ hè, thằng Bách lại về đây chơi suốt một tháng.

Cá Rô Ron không vâng lời mẹ

Con người có cái cần câu. Đầu cần câu buộc sợi dây cước. Đầu sợi dây cước buộc lưỡi câu. Lưỡi câu mắc con mồi ngon, thả xuống nước. Con cá nào tham mồi đớp phải, người ta giật lên là chết...

Khỉ Con biết vâng lời

Một buổi sáng, Khỉ mẹ dặn Khỉ con xuống núi đi hái trái cây. Khỉ con mang giỏ trên lưng, rong chơi trên đường đi và quên mất lời mẹ dặn. Khỉ con thấy chó Thỏ đang đuổi bắt Chuồn Chuồn.