Gà và Cáo

– Mẹ ơi!… Lạc mẹ rồi!…Mẹ ơi!…

Chú Gà rừng con đang kêu khóc bỗng nghe tiếng ồm ồm:

– Lạc mẹ hả?

Một bác gì đó cao lớn, mắt sáng, mồm nhọn râu vểnh, có tới bốn chân, đứng ngay bên cạnh hỏi nó.

– Vâng … vâng – sợ hãi, Gà con lí nhí đáp.

– Lạc thì tìm đường về với mẹ chứ. Nhớ đường về không?

– Dạ… Đường cháu nhớ mang máng nhưng đi một mình, cháu sợ Cáo lắm.

– Thế mày thấy Cáo bao giờ chưa?

– Chưa, bác ạ.

Giọng bác “gì đó” chợt nhẹ nhàng:

– Cáo, sợ gì. Nhà ở đâu, cháu cứ tìm về. Đừng sợ, bác theo trông cháu, Cáo đến, bác đánh Cáo.

Thế là Gà con nín, vừa lon ton chạy vừa cố nhớ đường về, bác “gì đó” bám nó sát gót. Đi một quãng, Gà con hỏi:

– Bác ơi! Bác là bác gì ạ?

Bác “gì đó” cố giấu nụ cười:

– Bác là bác Nhân Đức.

Sau mấy lần chạy lên, chạy xuống, rẽ phải, rẽ trái. Gà con hắt đầu vào bụi tre, reo lên:

– Nhà cháu đây!

Bác Nhân Đức vội né mình sau bụi rậm, khẽ bảo Gà con:

– Cháu gọi mẹ ra cho mẹ mừng.

Gà con chả ngờ mẹ chú vừa bay ra, bác Nhân Đức đã chộp cổ mẹ, tha đi.

Khốn khổ thay cho đàn Gà Rừng con, bác “Nhân Đức” ấy là lão Cáo.

– Mẹ ơi!… Lạc mẹ rồi!…. Mẹ ơi!…

Lão Cáo đang đi chợt nghe tiếng Gà rừng con khóc lóc ven rừng! Hay quá! Lại được chén rồi!

Sau vài lần hỏi han ân cần, lão Cáo vui vẻ dẫn chú Gà rừng con lạc mẹ, sợ Cáo mà chưa gặp Cáo bao lần nào, tất nhiên lão xưng tên: “Nhân Đức”.

Lần nãy, lão Cáo theo chú Gà vào cái hang khá sâu, nửa tối, nửa sáng. Gà vừa cất tiếng “mẹ ơi!”, bác Gấu xô ra. Huỵch! Huỵch! Cáo bị hai quả đấm.

Cáo quay mình chạy. Chả ngờ cửa hang có bác Gấu khác đứng chặn. Sáu anh em Gà con trong hang vui sướng reo lên khi nghe thấy những tiếng:

– Huỵch! Này! Nhân Đức! Huỵch! Huỵch! Này! Nhân Đức! Nhân Đức!

Lão Cáo chết nhăn răng. Lão không biết: Mươi ngày trước, vợ chồng bác Gấu đã mang sáu chú Gà mất mẹ về hang nuôi nấng, che chở.

Nghe chuyện chú Gà rừng lạc mẹ kể, hai bác Gấu hào hiệp đoán ra thủ phạm giết mái mẹ. Theo mưu bác Gấu chồng, chú Gà rừng con dũng cảm nhất đàn gà giả lạc mẹ lừa Cáo đến hang. Khi gặp chú Gà con khóc lóc. Lão Cáo nham hiểm say mồi chẳng hề hay biết bác Gấu vợ đã từ cây cao gần đó tụt xuống, hết sức bí mật theo sau lão về chặn cửa hang.

Người cha của hơn 8000 đứa trẻ

Nằm chơi vơi giữa Ấn Độ Dương, Ma-đa-ga-xca là vùng đất khắc nghiệt nhất châu Phi, quanh năm hứng chịu những trận bão từ ngoài khơi đổ bộ vào.

Chú Đất Nung

Tết Trung thu, cu Chắt được món quà. Đó là một chàng kị sĩ rất bảnh, cưỡi ngựa tía, dây cương vàng và một nàng công chúa mặt trắng, ngồi trong mái lầu son. Chắt còn một đồ chơi nữa là chú bé bằng đất em nặn lúc đi chăn trâu.

Cậu bé và ông già cho thuê sách

Một buổi trưa… vào giờ tan tầm, bác thợ sửa xe đạp đầu phố thấy một cậu bé đạp xe đi tới đi lui mấy lần.

Stephen Hawking – người khuyết tật vĩ đại

Stephen Hawking sinh năm 1942 ở Oxford (Anh). Năm Hawking bước vào trường đại học học khoa Vật lí, anh bị mắc một chứng bệnh quái ác – bệnh rối loạn chức năng điều khiển của hệ thần kinh.

Thầy và trò

Năm nọ, cậu học trò dốt nhất lớp đến chúc Tết thầy. Ông đồ quá ngạc nhiên vì trò này luôn chậm chạp nhất lớp lại đến chúc Tết thầy sớm nhất.

Núi cười

Ngày xưa, ở một bản nọ có hai anh em. Anh thì ham chơi. Em thì chăm học, chăm làm.

Hàng xóm của Gấu Con

Đằng sau nhà của Gấu con có một cái cây rất to, không biết từ lúc nào đã có một chú Chim bay đến làm tổ trên cái cây này...

Bộ lông rực rỡ của chim thiên đường

Chim Thiên Đường đi tha rác về lót ổ, chuẩn bị cho mùa đông đang tới gần. Nó bay rất xa, chọn những chiếc lá vàng, lá đỏ thật đẹp, những ngọn cỏ thật thơm, thật mềm.

Bé và chim chích bông

Buổi sáng, Bé dậy sớm, ngồi học bài. Dậy sớm học bài là một thói quen tốt. Nhưng phải cố gắng lắm mới có được thói quen ấy. Rét ghê. Thế mà Bé vùng dậy, chui ra được khỏi cái chăn ấm. Bé ngồi học bài.