Trần Nguyên Thái, cô gái đoạt 5 Huy chương Vàng

Trần Nguyên Thái sinh ra xinh xắn như nhiều bé gái khác. Năm 1966, tai hoạ giáng xuống khi cô bé mới 2 tuổi. Mẹ đi làm đêm, chị gái 11 tuổi trông em làm đổ đèn dầu. Ngọn lửa bùng lên, liếm vào chăn màn, vào chiếc áo bông quấn quanh người Thái. Tai nạn khủng khiếp đó không cướp đi mạng sống của cô bé nhung làm mất một bàn tay cô, làm sém da một bên má và cánh tay. Thái lớn lên với mặc cảm tự ti, dù được gia đình hết lòng thương yêu.

Bàn tay phải không còn, Thái tập viết và làm mọi việc bằng tay trái. Năm Thái học lớp 12, bác sĩ Đỗ Xuân Hợp ở Bệnh viện Quân y 108 muốn chịu mọi phí tôn làm bàn tay giả cho Thái. Nhưng làm tay giả thì phải cưa mất một phần tay mà bàn tay cũng chỉ “làm cảnh”, không sử dụng được. Thái suy nghĩ và quyết định không làm tay giả.

Năm 1983, học xong lớp 12, Thái đi bán sách, tự kiếm sống. Quầy sách là một góc nhỏ bên vỉa hè. Vì ít vôn, tiền bán sách của Thái chỉ đủ ăn sáng, ăn trưa, còn bữa tốì đã có bô’ mẹ và chị lo.

Để có sức khoẻ và vượt qua mặc cảm, hơn 20 năm nay, Thái đã chọn môn thể thao bơi. Mỗi lần xuống nước, Thái cảm thây dễ chịu, mọi chán nản tan biến. Thái chọn môn bơi ếch để bàn tay xấu không giơ lên mặt nước. Năm 1998, Thái gia nhập Câu lạc bộ người khuyết tật Hà Nội và luyện tập dưới sự kèm cặp của huấn luyện viên Nguyễn Trần Chính.

Thái rất say mê luyện tập. Sáng nào cô cũng dậy từ 5 giờ, chạy 1 tiếng ở sân vận động. Buổi chiều tập bơi 3 tiếng. Thời gian khác tập trong phòng kéo tay, rèn cơ bụng, bật nhảy… Rèn luyện căng thắng như thế nhưng sáng nào, đúng 9 giờ, Thái đã có mặt ở quầy sách.

Công luyện tập của Thái đã được đền đáp. Tại Đại hội thể thao người khuyết tật Đông Nam Á tổ chức ở Ma-lai-xi-a tháng 10 – 2001, Thái đã mang về cho Tổ quốc 5 Huy chương Vàng. Xuất sắc nhất trong số huy chương này là chiến thắng ở cự li 50 mét ếch với 52 giây 77, vượt kỉ lục thế giới của vận động viên khuyết tật Nhật Bản năm 1996 (54 giây 2).

Chú vịt bầu

Nhìn thân hình gầy guộc của mẹ, Mai muốn ứa nước mắt. Em biết mẹ nói thoái đi như thế cho mình yên tâm chứ không thuốc men thì làm sao khỏi bệnh được.

Kho báu của cha

Ngày xưa, có hai vợ chồng người nông dân kia quanh năm hai sương một nắng, cuốc bẫm cày sâu. Hai ông bà thường ra đồng từ lúc gà gáy sáng và trở về nhà khi đã lặn mặt trời.

Đôi cánh của ngựa trắng

Ngày xưa khi chưa trở về ở với người, ngựa họp thành đàn ởgần rừng. Trên những bãi cỏ xanh rờn, các chú ngựa non tha hồ chạy nhảy, ngày này qua ngày khác.

Chiếc xe đẩy của Chuột Đồng

Mùa thu đã tới, lúa mạch đã thơm, lúa mì đã vàng, củ cải đã đỏ. Chuột đồng đẩy chiếc xe cút kít mà bố vừa mới làm cho nó đến ruộng. “Hò dô ta, hò dô ta!” một đàn Kiến nhỏ đang khiêng một bông lúa mạch bước đi lặc lè trên ruộng...

Xe Lu và Xe Ca

Một hôm, trên quãng đường kia, có chiếc xe lu lù rù chuyển bánh. Từ cột cây số này tới cột cây số kia, xe lu cứ vừa lăn vừa thở, mãi mới đến đích...

Con lợn nhỏ khôn ngoan

Ngày xưa có một con lợn nhỏ sống trong rừng rậm. Một hôm trời rét căm căm, có lão chó sói tìm đến hang, cất tiếng gọi: Chú lợn ơi! Chú cho ta vào nhà chú ngồi một tí cho đỡ lạnh.

Lulu không chịu dậy

Ngày mai là một ngày rất quan trọng, ảo thuật gia nổi tiếng nhất thị trấn Xoài sẽ tặng cho mỗi bạn nhỏ trong thị trấn một món quà rất thú vị. Nhưng, ảo thuật gia cũng nói rằng, chỉ bạn nào đến sân nhà hát trước bảy giờ thì mới được nhận quà...

Lê-nin trong hiệu cắt tóc

Hiệu cắt tóc trong điện Krem-li lúc ấy rất đông khách. Mọi người ngồi theo thứ tự trước sau. Anh công nhân I-va-nốp đang chờ tới lượt mình thì cửa phòng lại mở, một người nữa tiến vào.

Chiếc thuyền giấy lang thang

Trên một khúc sông nọ, có một chiếc thuyền giấy màu trắng đang trôi theo chiều gió, càng ngày càng xa. Thuyền giấy đi đâu vậy nhỉ? Ngay cả nó cũng không biết nữa...