Hạt đậu thơm

Một người cha có ba cậu con trai. Hằng ngày, người cha lên rừng đốn củi, để lại cho các con một bát đậu đã luộc để ăn.

Nhưng một hôm, người cha không trở về đúng hẹn. Bát đậu trong ngày chỉ còn vừa vặn sáu hạt. Người em thứ hai bàn nên chia đều nhau, mỗi người hai hạt. Người anh cả liền phản đối. Cậu ta đổi chia cho mình ba hạt, em thứ hai hạt và em út một hạt, như vậy mới công bằng. Thế rồi cậu chia đậu liền và cấm lũ em không được mách bố. Bọn trẻ chưa kịp cho đậu vào miệng thì có tiếng gõ cửa. Một cụ già mặc áo choàng lông trắng bước vào. Cụ cất tiếng chào rồi ngồi phịch xuống nền nhà. Cụ ngoảnh lại nói với người anh cả:

– Con yêu quý, lão đói lắm, không còn sức lực đi tiếp nữa. Con hãy cho lão bữa ăn trưa của mình.

Cậu cả cười khẩy:

– Ông có ở trong truyện cổ tích đi ra thì tôi mới tin trên đời này có phép mầu nhiệm. Ông hãy đi chỗ khác đi.

Nhưng cụ già không đi mà quay sang người con thứ hai, nói:

– Có lẽ con có lòng thương người hơn anh con, con có thể cho ta bữa ăn trưa của mình được không?

Người em thứ hai xoè bàn tay, liếc nhìn hai hạt đậu và thở dài. Cho đi thì tiếc, nhưng cậu vẫn còn tin ít nhiều vào truyện cổ tích. Bỗng nhiên cậu cho một hạt đậu mà lại được một chậu vàng thì sao? Thế là cậu cho một trong hai hạt đậu của mình.

Cụ già lắc lư người ăn hạt đậu và đã toan đứng dậy ra đi, nhưng chân không sao nhúc nhích được.

– Chao ôi, nếu mà có được một hạt đậu nữa – Cụ già than vãn.

Khi đó người con trai út sà vào lòng ông cụ và đưa cho ông cụ hạt đậu duy nhất của mình.

– Ông cầm lấy ông ơi, cháu không muốn ăn!

Cụ già liếc nhìn cậu con út, mỉm cười nói:

– Con thật tốt bụng so với các anh con. Con muốn ăn, song chỉ mình con biết nhường. Con có tấm lòng thơm thảo quá.

Cụ già cầm lây gậy của mình, nhanh nhẹn chuẩn bị ra đi.

– Ta đã được ấm lòng sau khi ăn tí chút – Cụ nói khi tạm biệt – Để các con khỏi nghĩ xâu về ta, bây giờ ta sẽ chia quà cho các con.

Cụ thò tay vào túi và lấy ra cho người anh cả một bát đậu đầy ắp. Sau đó cụ lại thò tay vào túi khác lây cho người em thứ hai một vốc đậu. Còn người em út thì cụ móc sau lần áo ngực ra, đưa cho mỗi một hạt đậu duy nhất.

– Nào ! Bây giờ thì hãy làm đi – Cụ già nói – Các con hãy gieo đậu vào mùa xuân, hãy chăm sóc nó, và nó sẽ lớn lên xứng đáng với mỗi người.

Khi cụ già đi khỏi, cậu cả chế giễu các em:

–  Ê, chúng mày, một lũ ngốc, cho hết phần ăn trưa của mình. Tao chẳng cho cái gì mà lại được nhiều nhất. Thằng út cho hạt đậu duy nhất của mình thì cũng chỉ được một hạt đậu.

Đến mùa xuân, mấy anh em đem đậu đi gieo.

Trên cánh đồng của người anh cả, cây mọc rất đẹp nhưng nó toàn một loại hoa rỗng, chẳng đậu được quả nào. Mảnh đất của người em thứ hai, đậu nở hoa vô cùng sặc sỡ. Nhưng giống đậu ấy đành phải đem cho dê ăn để cho khách qua đường khỏi chê cười.

Còn người em út, cậu gieo hạt đậu duy nhất của mình ở trước nhà, gần cửa sổ. Cây đậu lớn lên, leo khắp bức tường và nở những bông hoa xanh biếc, thơm lừng.

Từ những nơi xa xôi, mọi người tìm đến ngắm nghía cây đậu thơm. Đích thân nhà vua đề nghị đổi cây đậu lấy một chậu đầy vàng, nhưng người em út không đổi.

Cậu lượm hạt giống để mùa xuân sau đem tặng các bạn. Và người em út trở thành người làm vườn vô cùng tài giỏi.

 

Ý nghĩa

Dân gian có câu Gieo hạt nào thì ăn quả nấy. Người em út tốt bụng, biết yêu thương người khác nên xúng đáng được hạt đậu thơm và trở thành người làm vườn tài giỏi. Hai người anh tham lam và ích kỉ nên rốt cục chăng thu được gì từ những hạt đậu vô dụng.

Thỏ hồng chảnh chọe

Xưa thật xưa, trên hòn đảo nọ có rất nhiều động vật, chim chóc sinh sống, trong đó có gia đình nhà Thỏ Hồng. Khi Thỏ Hồng đến tuổi đi học, mẹ sắm cho Thỏ Hồng một chiếc cặp màu vàng thật xinh.

Mũi Lao Xanh trong đầm nước

Dưới gốc cây sen già trong đầm nước, Búp Sen đội bùn nhú lên. Nước sóng sánh tẩy sạch bùn nhơ để lộ một ngó sen trắng muốt. Làn mưa rào đầu hạ rắc lộp độp trên mặt đầm khiến búp nụ nôn nao.

Trời biết, đất biết, ta biết

Năm 1504, vua Lê Hiến Tông băng hà, di chiếu lập người con thứ ba tên là Thuần (tức vua Túc Tông sau này), chứ không lập con thứ hai là Tuấn (tức vua Uy Mục sau này), vì người con này bất tài, vô đạo.

Bác gấu đen và hai chú thỏ

Trời mưa to như trút nước. Gió thổi ào ào… bẻ gẫy cả cành cây. Gấu Đen đi chơi về bị ướt lướt thướt, nước mưa chảy ròng ròng xuống mặt Gấu. Gấu chạy mãi, chạy mãi trong rừng để tìm chỗ trú nhờ.

Vào nghề

Hè năm ấy, Va-li-a theo bố mẹ đi xem xiếc. Em thích nhất tiết mục “Cô gái phi ngựa đánh đàn”. Va-li-a nghĩ: “Cô ấy xinh đẹp, dũng cảm thật”. Và em mơ ước trở thành diễn viên phi ngựa.

Trò chuyện với loài chim

Như con em bao gia đình nông dân nghèo ở làng Phú Thạch dưới chân núi Bạch Mã, ngày ngày, Trương Cảm phải theo cha vào rừng kiếm sống. Mỗi khi đi rừng, Cảm rất thích nghe tiếng chim hót.

Gió lạnh đầu mùa

Buổi sáng hôm nay, mùa đông đột nhiên đến, không báo trước. Vừa mới ngày hôm qua giời hãy còn nắng ấm và hanh, cái nắng về cuối tháng mười làm nứt nẻ đất ruộng và làm giòn khô những chiếc lá rơi.

Niềm vui từ bát canh cải

Xem tivi thấy các chú bộ đội đảo Trường Sa trồng rau trong khay gỗ, bé Mai thích lắm nói với bố: “ Con muốn được trồng rau như các chú bộ đội”.

Cây phượng già

Tối thứ bảy, trăng sáng vằng vặc. Như thường lệ, lủ trẻ xóm Đông lại tụ tập ở gốc phượng già đầu xóm để nô đùa. Hơn bảy giờ, cả hội đã đủ mặt, chỉ thiếu Hùng.