Tên cướp thật - Tên cướp giả

Vào thời Tấn, có một vị quan huyện tên là Phù Dung, tư chất thông minh, tài trí hơn người khiến ai cũng trầm trồ, thán phục. Một buổi chiều nọ, có một bà lão đang trên đường về nhà thì gặp một tên cướp. Tên cướp bắt bà lão phải giao hết tiền bạc trên người cho hắn, bà lão liền hét lên kêu cứu, tên cướp sợ quá liền bỏ chạy. Những người qua đường đều dừng lại hỏi bà lão có chuyện gì xảy ra, nhưng tên cướp đã cao chạy xa bay từ lúc nào mất rồi, mọi người chỉ còn cách an ủi bà lão cho qua chuyện. Đúng lúc đó, có hai thanh niên trẻ tuổi đang lôi kéo nhau đi đến đám đông. Một người trong số đó trả lại tiền cho bà lão và chỉ người còn lại, nói:

- Hắn chính là tên cướp lúc nãy, chính tôi đã bắt được hắn.

Thế nhưng, người thanh niên còn lại tức giận nói:

- Chính tôi mới là người đuổi theo hắn, tiền cướp được đều ở trên người hắn, vậy mà hắn lại vu ngược cho tôi là kẻ cướp. Tôi phải kiện hắn lên Quan phủ! 

Hai người tranh cãi mãi, không ai chịu nhận mình là kẻ cướp. Mọi người đứng ra can ngăn và mời bà lão nọ nhận mặt xem ai mới thật là kẻ cướp. Bà lão lắc đầu nói:

- Lúc nãy ta hoảng sợ quá, mà trời lại tối nên chỉ nhìn thấy một cái bóng đen, không nhìn rõ mặt mũi của tên cướp như thế nào cả.

Mọi người đều cảm thấy bối rối, nhưng chắc chắn kẻ cướp chỉ là một trong số hai người này, hay là cứ giải cả hai lên công đường để Quan huyện xử lí thì hơn. Thế là mọi người đưa cả hai chàng thanh niên lên công đường. Sau khi hỏi rõ sự tình, Phù Dung cười và nói:

- Bây giờ hai người hãy chạy thi, người nào chạy đến Phụng Dương môn trước thì là người tốt, kẻ còn lại chính là tên cướp.

Hiệu lệnh vang lên, hai người cùng chạy. Một lúc sau, nha dịch liền bắt người chạy đến Phụng Dương Môn sau về công đường, đó chính là người đã nói rằng mình đuổi theo và bắt được tên cướp. Phù Dung tức giận quát:

- Ngươi chính là tên cướp đã lấy tiền của bà lão, có đúng không?

Người đó vội cãi:

- Tại sao ngài nói tôi là tên cướp? 

Phù Dung trả lời:

- Nếu người kia thực sự là cướp thì ngươi làm sao mà đuổi kịp hắn được cơ chứ?

Người đó đành cúi đầu nhận tội.

 

Trò chuyện cùng bé

Tướng quân Phù Dung đã dùng cách nào để bắt được tên cướp vậy? Các bé có nghĩ ra được cách nào hay hơn không? Các bé hãy thử nói xem nào!

Lu-i Pa-xtơ và em bé

Năm 1885, một sự kiện đáng ghi vào lịch sử nhân loại : Em bé Giô-dép Mây-xte, chín tuổi, bị chó dại cắn, được mẹ em đưa từ vùng quê An-dát xa xôi đến thủ đô Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.

Hàng xóm của Gấu Con

Đằng sau nhà của Gấu con có một cái cây rất to, không biết từ lúc nào đã có một chú Chim bay đến làm tổ trên cái cây này...

Hai người bạn tốt

Một hôm, Cá Chình đang bơi lội một mình dưới đáy biển thì bỗng nhiên nhìn thấy một bông hoa rất đẹp ở trên một hòn đá phía xa, bông hoa đó có màu tím, màu xanh và cả màu vàng nữa, thật là đặc biệt...

Stephen Hawking – người khuyết tật vĩ đại

Stephen Hawking sinh năm 1942 ở Oxford (Anh). Năm Hawking bước vào trường đại học học khoa Vật lí, anh bị mắc một chứng bệnh quái ác – bệnh rối loạn chức năng điều khiển của hệ thần kinh.

Những chú bé giàu trí tưởng tượng

Mi-sút-ca và Xta-xích ngồi tán dóc trên chiếc ghế ngoài vườn. Hai cậu thi nhau xem ai bịa chuyện giỏi hơn ai.

Đôi dép

Hai chiếc dép là đôi bạn chơi với nhau rất thân. Không biết chúng chơi chung từ bao giờ, chỉ biết từ rất lâu, lâu lắm rồi. 

Cây đèn bị đổ

Jean Baptiste Jolly sinh ra trong một gia đình nghèo ở thủ đô Paris (Pháp). Ngay từ khi mới 13 tuổi, cậu bé Jolly đã phải tìm việc làm để phụ giúp cha mẹ. Vì tuổi còn nhỏ nên không ai muốn thuê cậu bé làm cả...

Cuộc phiêu lưu của viên kim cương

Một lần, bác sĩ Oát-xơn đến nhà Sơ-lốc Hôm. Vị thám tử lừng danh đang ngồi đăm chiêu bên một cái mũ sờn cũ và một chiếc kính lúp.

Đàn kiến con ngoan quá

Bà kiến đã già, một mình ở trong cái tổ nhỏ dưới mô đất, vừa chật hẹp, vừa ẩm ướt. Mấy hôm nay, bà đau ốm cứ rên hừ hừ...