Hội thề Đông Quan

Năm 1427, sau hàng loạt chiến thắng, nghĩa quân Lam Sơn tiến về thành Đông Quan (Hà Nội ngày nay). Tướng giặc Vương Thông đóng chặt cửa thành chờ cứu viện. Vua nhà Minh sai Liễu Thăng và Mộc Thạnh dẫn quân theo hai ngả đường tiến vào giải vây thành Đông Quan. Liễu Thăng vừa tiến đến ải Chi Lăng (nay thuộc tỉnh Lạng Sơn) đã bị quân ta phục kích, giết chết. Hơn 15 vạn quân đi theo cũng bị tiêu diệt sạch. Mộc Thạnh tới ải Lê Hoa (nay thuộc tỉnh Hà Giang), nghe tin mất vía, vội rút quân về nước. Hết hi vọng xoay chuyển tình hình, Vương Thông đành chấp nhận đầu hàng.

Nghe tin quân giặc bí kế phải đầu hàng, tướng sĩ ta căm hận tột độ, tâu xin Lê Lợi cho giết sạch quân xâm lược để trả thù cho những người thân bị sát hại. Vua truyền rằng:

– Trả thù và báo oán là lẽ thường tình của con người. Nhưng không nỡ giết người là bản tính của bậc nhân đức. Vả lại, giết kẻ đã hàng là điều xấu. Nếu được hả mối thù trong chốc lát mà phải mang tiếng xấu với muôn đời thì chi bằng tha mạng cho tất cả lũ chúng để nhân đó dập tắt thảm hoạ chiến chinh cho đời sau, khiến sử xanh phải ghi mãi tiếng thơm đến muôn thuở.

Để bá cáo với trời đất cùng trăm họ lời tuyên bố đầu hàng của quân địch, ngày 16-12-1427, Lê Lợi cho tổ chức hội thề ở phía nam thành Đông Quan. Tướng giặc Vương Thông cam kết rút quân về nước trong thời hạn 5 tháng, không sách nhiễu, cướp bóc trên đường rút quân. Phía nghĩa quân Lam Sơn nhận lời chu cấp thuyền bè, xe ngựa, sửa sang cầu cống, đường sá cho quân Minh về nước an toàn. Nghĩa quân còn trao trả hơn hai vạn tù binh giặc bị bắt cùng hơn hai vạn con ngựa.

Tất cả quân Minh đều đến dinh của Lê Lợi để lạy tạ mà về. Tướng giặc có kẻ vì hổ thẹn mà rơi nước mắt.

Ngày 29-12-1427, Vương Thông thực hiện lời hứa, bắt đầu cho quân rút lui. Đến ngày 3-1-1428, đất nước sạch bóng quân thù. Cuộc chiến tranh giải phóng vĩ đại đã kết thúc toàn thắng. Lê Lợi lên ngôi hoàng đế. Nhân dân từ đấy bình yên, nước nhà thịnh trị.

Chú ngã có đau không?

Vào đầu năm 1954, tiết trời đã sang xuân, nhưng ở Việt Bắc vẫn còn rét. Gió bấc thổi mạnh, mưa phùn lâm râm gây nên cái lạnh buốt, Bác vẫn làm việc rất khuya.

Mèo con và quyển sách

Mèo con ngồi bên một hốc cây, trên tay chú là quyển sách tậo tô rất mới, rất đẹp. Mèo con ngắm nghía một lúc rồi “soạt! soạt!”, chú ta xé quyển sách.

Dúi con nói sai rồi

Mùa xuân đã đến với khu rừng nhỏ, các loài động vật trong rừng đều đang bận rộn trang hoàng lại nhà cửa. Dúi con cũng tất tả đi mua gỗ lát sàn nhà, mua gạch men để làm đẹp cho ngôi nhà của mình...

Bá Nha học đàn

Vào thời Xuân Thu, có một người tên là Du Bá Nha theo Thành Liên tiên sinh học đàn. Chỉ một thời gian ngắn, Bá Nha đã thành thục các ngón đàn, nhưng thầy giáo của ông vẫn cho rằng Bá Nha biểu diễn chưa đủ cảm động lòng người...

Thưa chuyện với mẹ

Từ ngày phải nghỉ học, Cương đâm ra nhớ cái lò rèn cạnh trường. Một hôm, em ngỏ ý với mẹ: Mẹ nói với thầy cho con đi học nghề rèn. 

Nếp sống giản dị của Bác Hồ

Ở cương vị Chủ tịch nước, Chủ tịch Hồ Chí Minh sống rất giản dị. Bác không muốn Chính phủ dành một sự ưu đãi nào cho riêng mình.

Bó hoa đặc biệt

Vào mùa đông lạnh giá, bà nội của Chuột chũi bị ốm, phải nằm nghỉ trên giường. Bà nội nhìn ra bãi cỏ khô héo phía ngoài cửa sổ và nói: “Bà nhớ những bông hoa tươi trên bãi cỏ ngày nào quá!”...

Ve sầu đi học

Trong khu vườn nọ có một gia đình nhà ve sầu. Một chú ve sầu con đang tuổi ham chơi. Suốt ngày chú là cà, lêu lổng lang thang khắp vườn. Chú làm quen được với một bạn dế mèn con. Cả hai quậy phá khắp nơi...

Thế giới tí hon

Sáng chủ nhật, Tô nai nịt gọn ghẽ rồi đi vào làng. Cậu không quên đem theo con dao díp và khẩu súng cao su làm bằng gỗ ổi đã ngả màu đen bóng.