Hội thề Đông Quan

Năm 1427, sau hàng loạt chiến thắng, nghĩa quân Lam Sơn tiến về thành Đông Quan (Hà Nội ngày nay). Tướng giặc Vương Thông đóng chặt cửa thành chờ cứu viện. Vua nhà Minh sai Liễu Thăng và Mộc Thạnh dẫn quân theo hai ngả đường tiến vào giải vây thành Đông Quan. Liễu Thăng vừa tiến đến ải Chi Lăng (nay thuộc tỉnh Lạng Sơn) đã bị quân ta phục kích, giết chết. Hơn 15 vạn quân đi theo cũng bị tiêu diệt sạch. Mộc Thạnh tới ải Lê Hoa (nay thuộc tỉnh Hà Giang), nghe tin mất vía, vội rút quân về nước. Hết hi vọng xoay chuyển tình hình, Vương Thông đành chấp nhận đầu hàng.

Nghe tin quân giặc bí kế phải đầu hàng, tướng sĩ ta căm hận tột độ, tâu xin Lê Lợi cho giết sạch quân xâm lược để trả thù cho những người thân bị sát hại. Vua truyền rằng:

– Trả thù và báo oán là lẽ thường tình của con người. Nhưng không nỡ giết người là bản tính của bậc nhân đức. Vả lại, giết kẻ đã hàng là điều xấu. Nếu được hả mối thù trong chốc lát mà phải mang tiếng xấu với muôn đời thì chi bằng tha mạng cho tất cả lũ chúng để nhân đó dập tắt thảm hoạ chiến chinh cho đời sau, khiến sử xanh phải ghi mãi tiếng thơm đến muôn thuở.

Để bá cáo với trời đất cùng trăm họ lời tuyên bố đầu hàng của quân địch, ngày 16-12-1427, Lê Lợi cho tổ chức hội thề ở phía nam thành Đông Quan. Tướng giặc Vương Thông cam kết rút quân về nước trong thời hạn 5 tháng, không sách nhiễu, cướp bóc trên đường rút quân. Phía nghĩa quân Lam Sơn nhận lời chu cấp thuyền bè, xe ngựa, sửa sang cầu cống, đường sá cho quân Minh về nước an toàn. Nghĩa quân còn trao trả hơn hai vạn tù binh giặc bị bắt cùng hơn hai vạn con ngựa.

Tất cả quân Minh đều đến dinh của Lê Lợi để lạy tạ mà về. Tướng giặc có kẻ vì hổ thẹn mà rơi nước mắt.

Ngày 29-12-1427, Vương Thông thực hiện lời hứa, bắt đầu cho quân rút lui. Đến ngày 3-1-1428, đất nước sạch bóng quân thù. Cuộc chiến tranh giải phóng vĩ đại đã kết thúc toàn thắng. Lê Lợi lên ngôi hoàng đế. Nhân dân từ đấy bình yên, nước nhà thịnh trị.

Cặp sừng và đôi chân

Mỗi ngày, Hươu đều tự soi mình dưới nước và tự nhủ: “Với cặp sừng lung linh, mình là con hươu đẹp nhất khu rừng”. Nhưng nó lại chẳng hề thích đôi chân chút nào vì cho rằng chúng trông thật xấu xí.

Cậu bé Niu-tơn

Sinh ra trong một gia đình nông dân ở Anh, năm 12, cậu bé Niu-tơn mới được ra thành phố đi học. Thoạt đầu, cậu chỉ là một học trò bình thường.

Nòng nọc tìm mẹ

Gió xuân thổi nhè nhẹ, ông mặt trời chiếu những tia nắng rực rỡ xuống mặt đất. Nướctrongao ngày càng trở nên ấm áp. Những quả trứng Ếch dưới ao bắt đầu động đậy, nở ra những chú Nòng Nọc với cái đầu tròn và chiếc đuôi dài xinh xắn.

Nhân cách quý hơn tiền bạc

Mạc Đĩnh Chi (1272 -1346) quê ở huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương, thi đỗ Trạng nguyên năm 1304. Mạc Đĩnh Chi làm quan trải qua ba triều nhà Trần. Ông thông minh, giỏi thơ văn và có tài đối đáp rất sắc bén.

Có những mùa đông

Có một mùa đông, Bác Hồ sống bên nước Anh. Lúc ấy bác còn trẻ. Bác làm việc cào tuyết trong một trường học để có tiền sinh sống.

Ba cô gái

Ngày xưa, có một người đàn bà nghèo sinh được ba cô con gái. Bà rất yêu thương các con, bà lo cho các con từng li từng tí. Nhà nghèo, bà phải làm lụng vất vả để nuôi các con nhưng bà không hề phàn nàn...

Sóc Nâu đi học

Buổi sáng mùa thu hôm ấy, khu rừng nguyên sinh rộn ràng tiếng reo cười của chim muông hoa cỏ và thú rừng… Bởi hôm nay là lễ hội khai trường. Riêng Sóc Nâu đang ở trong một tâm trạng nôn nao khó tả vì đây là lần đầu tiên Sóc Nâu đi học.

Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa.

Bá Nha học đàn

Vào thời Xuân Thu, có một người tên là Du Bá Nha theo Thành Liên tiên sinh học đàn. Chỉ một thời gian ngắn, Bá Nha đã thành thục các ngón đàn, nhưng thầy giáo của ông vẫn cho rằng Bá Nha biểu diễn chưa đủ cảm động lòng người...