Hội thề Đông Quan

Năm 1427, sau hàng loạt chiến thắng, nghĩa quân Lam Sơn tiến về thành Đông Quan (Hà Nội ngày nay). Tướng giặc Vương Thông đóng chặt cửa thành chờ cứu viện. Vua nhà Minh sai Liễu Thăng và Mộc Thạnh dẫn quân theo hai ngả đường tiến vào giải vây thành Đông Quan. Liễu Thăng vừa tiến đến ải Chi Lăng (nay thuộc tỉnh Lạng Sơn) đã bị quân ta phục kích, giết chết. Hơn 15 vạn quân đi theo cũng bị tiêu diệt sạch. Mộc Thạnh tới ải Lê Hoa (nay thuộc tỉnh Hà Giang), nghe tin mất vía, vội rút quân về nước. Hết hi vọng xoay chuyển tình hình, Vương Thông đành chấp nhận đầu hàng.

Nghe tin quân giặc bí kế phải đầu hàng, tướng sĩ ta căm hận tột độ, tâu xin Lê Lợi cho giết sạch quân xâm lược để trả thù cho những người thân bị sát hại. Vua truyền rằng:

– Trả thù và báo oán là lẽ thường tình của con người. Nhưng không nỡ giết người là bản tính của bậc nhân đức. Vả lại, giết kẻ đã hàng là điều xấu. Nếu được hả mối thù trong chốc lát mà phải mang tiếng xấu với muôn đời thì chi bằng tha mạng cho tất cả lũ chúng để nhân đó dập tắt thảm hoạ chiến chinh cho đời sau, khiến sử xanh phải ghi mãi tiếng thơm đến muôn thuở.

Để bá cáo với trời đất cùng trăm họ lời tuyên bố đầu hàng của quân địch, ngày 16-12-1427, Lê Lợi cho tổ chức hội thề ở phía nam thành Đông Quan. Tướng giặc Vương Thông cam kết rút quân về nước trong thời hạn 5 tháng, không sách nhiễu, cướp bóc trên đường rút quân. Phía nghĩa quân Lam Sơn nhận lời chu cấp thuyền bè, xe ngựa, sửa sang cầu cống, đường sá cho quân Minh về nước an toàn. Nghĩa quân còn trao trả hơn hai vạn tù binh giặc bị bắt cùng hơn hai vạn con ngựa.

Tất cả quân Minh đều đến dinh của Lê Lợi để lạy tạ mà về. Tướng giặc có kẻ vì hổ thẹn mà rơi nước mắt.

Ngày 29-12-1427, Vương Thông thực hiện lời hứa, bắt đầu cho quân rút lui. Đến ngày 3-1-1428, đất nước sạch bóng quân thù. Cuộc chiến tranh giải phóng vĩ đại đã kết thúc toàn thắng. Lê Lợi lên ngôi hoàng đế. Nhân dân từ đấy bình yên, nước nhà thịnh trị.

Ve sầu đi học

Trong khu vườn nọ có một gia đình nhà ve sầu. Một chú ve sầu con đang tuổi ham chơi. Suốt ngày chú là cà, lêu lổng lang thang khắp vườn. Chú làm quen được với một bạn dế mèn con. Cả hai quậy phá khắp nơi...

Thưa cô, tự nhiên nó như thế đấy ạ!

Khướu là một cậu học sinh lém lỉnh. Trong lớp, lẽ ra ngồi nghe cô giáo giảng bài và chăm chú theo dõi cô viết trên bảng thì cậu bé hết quay sang bên phải lại xoay sang trai ba hoa chuyện trò với bạn.

Cuộc phiêu lưu của viên kim cương

Một lần, bác sĩ Oát-xơn đến nhà Sơ-lốc Hôm. Vị thám tử lừng danh đang ngồi đăm chiêu bên một cái mũ sờn cũ và một chiếc kính lúp.

Mình bận học

Vào một buổi sáng thứ bảy đẹp trời, Vô-lô-đi-a đang cắm cúi chuẩn bị bài thì một bạn đến rủ đi bắn chim vì cậu ta vừa mua một khẩu súng mới toanh. Khẩu súng mới! Điều đó thật hấp dẫn đối với các bạn trai.

Trời biết, đất biết, ta biết

Năm 1504, vua Lê Hiến Tông băng hà, di chiếu lập người con thứ ba tên là Thuần (tức vua Túc Tông sau này), chứ không lập con thứ hai là Tuấn (tức vua Uy Mục sau này), vì người con này bất tài, vô đạo.

Nhân cách quý hơn tiền bạc

Mạc Đĩnh Chi (1272 -1346) quê ở huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương, thi đỗ Trạng nguyên năm 1304. Mạc Đĩnh Chi làm quan trải qua ba triều nhà Trần. Ông thông minh, giỏi thơ văn và có tài đối đáp rất sắc bén.

Cò và vạc

Cò và Vạc là hai anh em, nhưng tính nết rất khác nhau. Cò thì ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập, sách vở sạch sẽ luôn luôn được thầy yêu bạn mến. Còn Vạc thì lười biếng, suốt ngày chỉ nằm ngủ. Cò bảo mãi, Vạc chẳng nghe.

Nòng nọc tìm mẹ

Gió xuân thổi nhè nhẹ, ông mặt trời chiếu những tia nắng rực rỡ xuống mặt đất. Nướctrongao ngày càng trở nên ấm áp. Những quả trứng Ếch dưới ao bắt đầu động đậy, nở ra những chú Nòng Nọc với cái đầu tròn và chiếc đuôi dài xinh xắn.

Mưu chú Sẻ

Buổi sớm, một con Mèo chộp được một chú Sẻ. Sẻ hoảng lắm, nhưng nó nén sợ, lễ phép nói: Thưa anh, tại sao một người sạch sẽ như anh trước khi ăn sáng lại không rửa mặt?